CHƯƠNG 3498
Chưa kịp đợi Tô Khiết mở miệng Liễu Ảnh đã nói trước. Giọng nói của cô ấy vừa nhanh vừa vội, còn mang theo vẻ bối rối và căng thẳng, vừa nghe đã biết sự việc rất nghiêm trọng!
“Tớ vừa đọc, đang muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra, cậu biết là chuyện gì à?” Tô Khiết cũng chỉ mới nhìn thấy tin tức. Tuy chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy đã kết thúc từ lâu, nhưng anh ta xảy ra chuyện như vậy thì cô cũng không thể mặc kệ.
“Ừ, tớ biết, tớ biết toàn bộ chuyện này. Chuyện này một hai câu không thể nói rõ ràng được, hơn nữa nói trong điện thoại cũng bất tiện, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện được không?” Liễu Ảnh nghe ra Tô Khiết không có ý khoanh tay đứng nhìn thì thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này chỉ Tô Khiết mới có thể giúp được Bùi Dật Duy thôi. Nếu Tô Khiết không chịu giúp thì cô ấy cũng không biết phải tìm ai.
“Được, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu, lúc nào?” Tô Khiết nghe thấy giọng Liễu Ảnh hơi kỳ lạ: “Cậu không sao chứ? Nghe giọng cậu có vẻ không ổn.”
“Giờ tớ đang ở khách sạn Châu Lục, cậu có thể tới tìm tớ không? Tớ gửi định vị cho cậu, chuyện khác thì để khi nào cậu tới nói sau.” Liễu Ảnh thật sự khó mà nói được chuyện gì qua điện thoại. Hơn nữa, bây giờ quần áo của cô ấy còn chưa được đưa tới, cô ấy không tiện đi ra ngoài trong bộ dạng này, chỉ có thể bảo Tô Khiết đến đây.
“Được.” Tô Khiết khẽ cau mày. Tuy Liễu Ảnh không nói cho cô biết về mối quan hệ của cô ấy với Tư Đồ Không nhưng cô vẫn biết Liễu Ảnh và Tư Đồ Không đang chung sống.
Nhưng sao bây giờ Liễu Ảnh không ở với Tư Đồ Không mà lại đến khách sạn Châu Lục ở?
Dù trong lòng Tô Khiết thấy nghi ngờ nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Quả thực nói chuyện qua điện thoại rất bất tiện, hơn nữa nghe giọng điệu Liễu Ảnh thì dường như đã xảy ra chuyện lớn rồi.
“Cậu gửi định vị cho tớ đi, tớ đến ngay đây.” Vốn dĩ Tô Khiết đã lo lắng cho chuyện của Bùi Dật Duy rồi. Bây giờ, sau khi Liễu Ảnh gọi điện đến thì cô còn lo lắng cho cả cô ấy nữa, nên không dám chậm trễ.
“Ừ.” Liễu Ảnh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được thả lỏng dây thần kinh căng thẳng: “Tô Khiết, cảm ơn cậu, may mà còn có cậu.”
May mắn thay, vào lúc cô ấy bất lực vẫn còn người bạn Tô Khiết này.
“Không cần nói thừa thãi, chờ tớ.” Sau khi cúp điện thoại, Tô Khiết đến thẳng khách sạn theo địa chỉ Liễu Ảnh gửi tới. Cô tự lái xe đi, tốc độ rất nhanh. Dù không đi siêu xe như Tư Đồ Không, nhưng nhất định cũng không kém gì, dù sao đây cũng là xe Phạm My mua cho cô.
Hôm nay được liên tiếp nhìn thấy hai chiếc siêu xe bình thường khó gặp, hơn nữa lại đều dừng trước cửa khách sạn mình, coi như anh bảo vệ đã được mở mang tầm mắt rồi.
Sau khi Tô Khiết xuống xe, mắt anh ta cũng tức thì trợn tròn lên nhìn đối phương. Sống bằng từng này mà anh ta chưa từng gặp người nào đẹp đến vậy.
Bảo vệ đứng ngây ra tại chỗ một hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn. Tô Khiết đã đi vào khách sạn cả nửa ngày, bảo vệ mới phản ứng lại.
Kiểu khách sạn theo chuỗi thế này không có quy định nghiêm ngặt như khách sạn năm sao, Tô Khiết đến nói qua với lễ tân là họ đã cho cô vào trong.
Tô Khiết đi thẳng lên tầng, tìm được phòng của Liễu Ảnh, Liễu Ảnh ra mở cửa. Tuy đã dự đoán trước cô ấy đang gặp chuyện gì đó, nhưng Tô Khiết vẫn giật mình khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Liễu Ảnh. Tạm thời bỏ qua đôi mắt vừa đỏ vừa sưng đi, nhưng còn vết thương trên cổ kia là như thế nào?
Tư Đồ Không đã làm gì với Liễu Ảnh?
“Cậu có chuyện gì vậy?” Tô Khiết đi vào phòng, cô không hỏi chuyện của Bùi Dật Duy mà hỏi tình hình của Liễu Ảnh trước.
“Thật ra cậu cũng biết chuyện của tớ và Tư Đồ Không rồi phải không?” Liễu Ảnh khẽ nhếch khóe môi, có lẽ là cố gắng muốn nở một nụ cười, nhưng dáng vẻ của cô ấy lúc này thật sự quá thảm nên có cười trông cũng đáng thương vô cùng.