CHƯƠNG 3478
Đồng tử trong mắt Liễu Ảnh thoáng động, khả năng này rất lớn, sao trước đó cô lại chưa bao giờ nghi ngờ vậy?
Cô đúng là ngu ngốc, ngốc tới mức bị lừa năm năm trời, cô cảm thấy thanh xuân năm năm của cô đã bị một tên chó má hủy hoại hoàn toàn rồi!
Tài xế thấy lời nói của mình không an ủi được Liễu Ảnh, trông Liễu Ảnh lại càng buồn bã hơn, vậy là đành ngậm chặt miệng, không dám nói gì nữa.
Trầm ngâm suốt dọc đường, tới biệt thự là Liễu Ảnh xuống xe.
Lưu Trung Nam đi theo đằng sau dừng lại ở bên đường, đợi Tổng giám đốc nhà mình tới.
Lưu Trung Nam đi theo đằng sau dừng lại ở bên đường, đợi tổng giám đốc nhà mình tới.
Thật ra, Liễu Ảnh đã phát hiện ra xe của Lục Trung Nam từ nãy, nhờ tài xế đã nói cho cô biết lúc cô còn ngồi trên xe taxi.
Liễu Ảnh chẳng buồn bận tâm, cứ sải bước đi vào biệt thự. Đến phòng khách, cô không lên lầu mà thả mình xuống ghế sô pha.
Sau khi đã ngồi đàng hoàng trên ghế, cô mới nhận ra dường như cơ thể chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cô cảm giác trái tim mình trống rỗng, và cả thân thể mình cũng trống rỗng như thế.
Cô nằm dài trên sô pha, rồi chẳng thể kìm nổi dòng nước mắt nữa, mà chung quanh lại không có ai nên cô chẳng buồn nín nhịn thêm, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.
Cho tới tận giây phút ấy, chưa bao giờ lòng cô tan nát đến vậy. Năm năm, suốt năm năm nay đều chỉ là dối trá.
Người sống chung một mái nhà với cô suốt năm năm qua đã luôn lừa gạt cô.
Tại sao? Tại sao lại lừa gạt cô như thế?
Tại sao lại khiến cô tổn thương đến như vậy?
Cô đã làm gì sai?
Tư Đồ Không… Cớ gì lại tàn nhẫn đến thế?
Cô cảm thấy, lúc này đáng lẽ mình nên thấy tức giận chứ không phải đau lòng thế này, nhưng nước mắt cô vẫn tuôn trào không sao kìm lại được.
Cô đau đớn, khổ sở, cảm thấy khó chịu như bị ai đó đào rỗng trái tim mình đi vậy.
Cô quay lại đây với ý nghĩ phải chờ Tư Đồ Không về, chất vấn anh ta cho ra lẽ, nhưng ngay bây giờ, điều duy nhất cô muốn làm là khóc, chỉ muốn khóc cho thỏa thê mà thôi.
Khóc cho bản thân mình, hoặc cũng có thể là khóc cho năm năm qua, mà cũng có khi là vì những nguyên nhân khác.
Rốt cuộc là vì sao, lúc này Liễu Ảnh đã chẳng còn hiểu rõ nữa. Cô cũng cảm thấy chúng đã chẳng còn quan trọng.
Giờ đây, cô khóc đến mức đôi mắt nhức buốt, cổ họng cũng đau xót, đầu cũng bắt đầu ong ong.
Cô vốn là một cô chiêu đài các sống trong sự thương yêu, chiều chuộng từ tấm bé. Điều kiện gia đình cô khá giả, ba mẹ luôn nâng niu hết mực, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô phải chịu bất kỳ sự tủi hổ nào, thế nên thực chất, cô tương đối mong manh.
Có điều, về sau gia đình gặp phải biến cố, nên cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc buộc bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn, cô không thể không nghĩ cách cứu gia đình mình.