CHƯƠNG 3466
Cuộc gọi đầu tiên không có ai bắt máy, Liễu Ảnh liền gọi tiếp, gọi đến cuộc thứ tư thì cuối cùng cũng có người nghe.
“Liễu Ảnh, có chuyện gì không con?” Giọng mẹ truyền đến khiến Liễu Ảnh đột nhiên lại muốn khóc.
Vừa rồi khi ở bên trong, cô còn đối chọi gay gắt với bà Tư Đồ, còn biểu hiện rất cứng rắn, không hề có vẻ mềm yếu hay buồn bã gì.
Nhưng bây giờ nghe được tiếng của mẹ thì toàn bộ lớp ngụy trang kiên cường ấy đã lập tức sụp đổ trong nháy mắt.
Nhưng Liễu Ảnh vẫn cố nén lại, không để mình khóc ra tiếng.
“Mẹ, có một việc con cần phải hỏi cho rõ ràng.” Đến cả câu chào hỏi lễ phép Liễu Ảnh cũng giản lược đi.
“Có chuyện gì vậy? Liễu Ảnh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Giọng nói của mẹ Liễu đã trở nên lo lắng. Con gái bà bỗng dưng lại gọi tới vào lúc này, giọng điệu còn nghiêm túc như thế, dường như là đã xảy ra chuyện gì đó.
“Con muốn biết chuyện của năm năm trước. Con muốn biết, rốt cuộc năm năm trước, ba đã chết như thế nào?” Khi Liễu Ảnh hỏi ra câu này, nước mắt đã không ngừng đảo quanh hốc mắt cô. Trong thâm tâm, thật ra cô cũng thấy sợ, thật sự sợ hãi. Cô sợ phải đối mặt với sự việc tàn nhẫn như thế.
Nhưng cô biết, mình không thể trốn tránh. Dù sự thật có tàn khốc đến đâu thì cô cũng phải đối mặt với nó.
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên cũng im ắng, yên lặng và chỉ có yên lặng. Mẹ Liễu không nói một lời, thậm chí ngay đến việc hít thở cũng trở nên hết sức dè dặt.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc thì năm xưa đã xảy ra chuyện gì?” Thấy mẹ mình im lặng không nói, trái tim Liễu Ảnh đã như chìm xuống đáy băng. Rõ ràng, mẹ cô đã giấu diếm cô chuyện năm xưa.
Rốt cuộc là mẹ đã giấu cô chuyện gì? Có phải thật sự như bà Tư Đồ đã nói hay không, Liễu Ảnh muốn biết tất cả chân tướng sự thật.
“Liễu Ảnh, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?” Dường như cuối cùng, mẹ Liễu cũng đã lấy lại được tinh thần, nhưng lúc này rõ ràng giọng nói của bà đang run run. Tuy chỉ nghe qua điện thoại, Liễu Ảnh cũng có thể nhận ra.
“Hôm nay có người nói với con, năm đó, năm đó ba bị Tư Đồ Không hại chết. Hơn nữa, người đó còn nói với con rằng mẹ cũng biết rõ tình hình năm đó. Có đúng như vậy không mẹ? Những lời bà ta nói là thật sao?” Liễu Ảnh thấy mẹ mình tránh né thì đã hiểu, chắc chắn bà sẽ không chủ động nói cho cô biết. Dù sao trong suốt năm năm qua, mẹ cô cũng luôn gạt cô chuyện đó, không hề nhắc tới nửa lời.
“Là ai nói? Là ai nói cho con biết?” Mẹ Liễu không trả lời câu hỏi của Liễu Ảnh, mà ngược lại còn nổi giận gặng hỏi cô, bà cao giọng thấy rõ, nghe đã thấy có vẻ hết sức kích động.
“Là bà Tư Đồ nói với con.” Liễu Ảnh biết nếu không nói ra được chuyện khiến mẹ mình hoàn toàn bị thuyết phục thì chắc chắn bà sẽ không cho cô biết chân tướng sự việc năm đó.
“Bà ta? Hóa ra lại là bà ta? Bà ta cũng biết? Bà ta cũng biết sao?” Khi mẹ Liễu tiếp tục trả lời, giọng bà lại cao hơn vài phần, càng trở nên kích động hơn.
“Ha ha…” Bà lập tức phá lên cười: “Năm đó, chính bà ta không cho mẹ nói với con. Vậy mà đến bây giờ, lại cũng chính bà ta là người nói cho con biết.”
“Là bà ta không cho mẹ nói với con sao? Vì sao? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Nghe thấy câu nói của mẹ mình, Liễu Ảnh hoàn toàn bị sốc. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Nhưng hiện tại, cô cũng không thể không tin lời bà Tư Đồ nói là sự thật.
Mẹ Liễu lại một lần nữa chìm trong im lặng. Rất rõ ràng, chuyện năm năm về trước, có một số chuyện bà không muốn nhắc lại nữa, trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu cho phải.