CHƯƠNG 3452
“Tôi không quan tâm, trên thỏa thuận đã ghi rất rõ ràng, trong thời gian chúng ta thỏa thuận, mọi việc đều phải nghe theo tôi. Tôi đưa ra yêu cầu sinh con trong lúc thỏa thuận còn thời hạn, nên em nhất định phải làm theo ý tôi. Em phải sinh cho tôi một đứa con.” Tư Đồ Không bị cô vạch trần bèn quay ra chơi xấu công khai. Chung quy lại, chỉ cần có thể sinh đứa bé ra, chỉ cần có thể giữ cô lại bên cạnh là được.
“Tôi chán chẳng buồn nói với anh.” Liễu Ảnh thật sự bực bội, người này hoàn toàn không chịu nói lý lẽ, rõ ràng anh ta đang chơi xấu. Cô biết rất khó có thể cãi lý với Tư Đồ Không, nhưng dù thế nào cô cũng chẳng ngờ được anh ta lại có thể vô liêm sỉ đến vậy.
“Được rồi, không nói nữa, chúng ta làm thôi, không thể sinh con bằng lời nói đâu, phải làm mới được.” Giờ Tư Đồ Không cũng không tức giận nữa rồi. Dù thế nào thì sinh con mới là chuyện quan trọng nhất.
Đương nhiên, chuyện cần làm để sinh con cũng hết sức quan trọng.
Tư Đồ Không còn chưa nói xong đã bế bổng cô lên, đi thẳng lên lầu. Anh ta vừa nhớ ra, bấy lâu nay cô luôn hết sức thẹn thùng.
Tuy đã ở bên nhau năm năm, nhưng trong chuyện này, cô vẫn rất nhút nhát.
Vì vậy, anh ta không làm chuyện đó ở dưới nhà mà bế cô lên tầng.
“Tư Đồ Không, anh thả tôi xuống, tôi không muốn…” Liễu Ảnh sửng sốt hít mạnh một hơi, sau đấy giãy giụa theo bản năng: “Thả tôi xuống, tôi không muốn sinh con cho anh.”
“Được, tôi cũng không vội, chúng ta cứ thong thả. Một năm chưa sinh được thì chúng ta chờ hai năm, hai năm chưa sinh thì năm năm, mười năm. Thế nào cũng được, tôi không vội, tôi đợi được.” Đối với Tư Đồ Không thì sinh con không phải vấn đề mấu chốt, mà mục đích anh ta để cô sinh con chính là vì muốn giữ cô lại bên cạnh.
Có thể nói, chuyện sinh con thật ra chính là lý do duy nhất anh ta có thể nghĩ ra để giữ được cô.
Cho nên, anh ta thật sự không vội, anh ta hoàn toàn không ngại việc phải chờ, dù là năm năm, mười năm, hay cả đời, cũng không có vấn đề gì.
“Tư Đồ Không, anh là đồ lưu manh.” Liễu Ảnh tức muốn nổ đom đóm mắt, cô không nhịn được cuộn tay thành nắm đấm, nện thùm thụp vào người anh ta.
Nhưng rõ ràng, sức cô không nhằm nhò gì với Tư Đồ Không cả!
Nhưng rõ ràng, sức cô không nhằm nhò gì với Tư Đồ Không cả! Anh ta chỉ coi như cô đang gãi ngứa cho mình mà thôi.
Tâm trạng của Tư Đồ Không bỗng chốc trở nên thoải mái hơn rất nhiều, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên: “Em đi theo tôi năm năm mà giờ mới biết à? Lúc tôi thật sự lưu manh em còn chưa nhìn thấy đâu, tôi cũng không ngại cho em xem thử.”
Anh ta hoàn toàn không bận tâm đến việc Liễu Ảnh mắng mình là tên lưu manh, chẳng những không cảm thấy xấu hổ mà còn lấy làm tự hào, nghe ra hết sức đắc ý!
Liễu Ảnh nhụt chí, người này đã như vậy rồi thì cô còn có thể làm gì nữa?
Nói lý không được, sức lực lại càng chênh lệch, cô hoàn toàn không có cách nào khác.
Tư Đồ Không đã bế cô vào phòng, đè cô lên giường, Liễu Ảnh không thể nào thoát ra nổi, thế nhưng, đến giây phút mấu chốt cuối cùng, cô vẫn nhắc nhở anh ta phải dùng biện pháp an toàn, cô thật sự không muốn tạo ra một sinh mệnh.
Sinh con cho anh ta chắc chắn là chuyện không đời nào có thể xảy ra.
Tư Đồ Không thoáng sững người, nhưng cũng không quá cố chấp mà rất tự giác lấy bao cao su ra. Tuy nhiên, lúc cúi đầu xuống, đôi môi anh ta lại khẽ cong lên nở một nụ cười không rõ ý tứ.
Liễu Ảnh thấy anh ta dùng biện pháp an toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, vừa rồi anh ta chỉ hù dọa cô thôi, vốn dĩ với quan hệ của họ thì anh ta cũng sẽ không có khả năng để cô sinh con cho anh ta.