CHƯƠNG 3439

Bùi Dật Duy vừa vào phòng nghĩ đã ngủ ngay, là vì cô không yên tâm, cũng bởi vì mải mê suy nghĩ nhiều chuyện nên mới ngồi một mình dưới đất lâu như vậy.

Trong lúc đấy, thậm chí cô và Bùi Dật Duy còn không nói chuyện với nhau.

Còn Tư Đồ Không thì lại cho rằng cô và Bùi Dật Duy đã làm chuyện gì lén lút, khuất tất với nhau.

Nghe thấy cô nói vậy, ánh mắt Tư Đồ Không càng trầm xuống, lạnh lùng, anh ta nhìn cô, khóe môi hơi mấp máy: “Không phải tất cả mọi người đều giống tôi? Vậy nên anh ta cao thượng à.”

Việc làm Tư Đồ Không tức giận nhất là cô cứ bảo vệ cho Bùi Dật Duy, thật ra khi cô vừa giải thích thì anh ta đã bắt đầu hơi tin rồi.

Nhưng giải thích thì giải thích, cần gì phải nâng Bùi Dật Duy lên để hạ thấp anh ta?

Trong lòng cô, Bùi Dật Duy tốt đẹp như vậy, còn anh ta thì xấu xa đến thế sao?

Liễu Ảnh chỉ liếc nhìn Tư Đồ Không một cái chứ không trả lời câu hỏi của anh ta. Chuyện này mà vẫn còn phải hỏi sao? Từ trước tới nay Tư Đồ Không đã chẳng phải kiểu người tốt đẹp gì rồi, chứ đừng nói đến hai từ cao thượng.

“Ánh mắt của cô như thế là thế nào?” Bị Liễu Ảnh nhìn như vậy, trong lòng Tư Đồ Không bừng lửa giận, ánh mắt của cô như vậy là thế nào, cười nhạo anh ta không chút che đậy thế sao?

Tư Đồ Không dùng lực ấn mạnh người cô lên trên cánh cửa phòng nghỉ.

Động tác của anh ta hơi mạnh, hơn nữa còn dùng nhiều sức, âm thanh người cô va vào cánh cửa không hề nhỏ, suýt chút nữa còn đẩy mở cả cánh cửa cô vừa đóng lại vừa nãy.

Liễu Ảnh hơi nhíu mày, Bùi Dật Duy vẫn đang ngủ bên trong, nếu Tư Đồ Không tạo ra quá nhiều tiếng động ở đây, cô sợ sẽ làm Bùi Dật Duy tỉnh giấc.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn không muốn để cho Bùi Dật Duy biết mối quan hệ của mình và Tư Đồ Không, thật ra không chỉ có mình Bùi Dật Duy, cô không hy vọng ai trong số những người mà mình quen biết được mối quan hệ của cô và Tư Đồ Không.

Dù sao mối quan hệ của cô và Tư Đồ Không cũng là bí mật, lén lút.

Liễu Ảnh vô thức nhìn cánh cửa phía sau rồi nói hơi nhỏ lại: “Chúng ta về đi.”

Liễu Ảnh cảm thấy cho dù cô và Tư Đồ Không có xảy ra chuyện gì cũng nên để quay về rồi nói, đây không phải là nơi để nói chuyện.

“Sao? Sợ đánh thức Bùi Dật Duy à? Cô cũng xót cho anh ta quá nhỉ.” Tư Đồ Không ép cô xuống, anh ta không những không buông tay ra mà ngược lại còn dùng lực mạnh hơn.

Tư Đồ Không thật sự không muốn nghe thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến Bùi Dật Duy được nói ra từ miệng cô nữa.

“Chúng ta về trước đi.” Liễu Ảnh không muốn cãi nhau ở đây với Tư Đồ Không, cô không muốn làm mọi chuyện ầm ĩ, trong tình huống này làm mọi chuyện lớn lên không có lợi cho bất kỳ ai, nhất là anh ta.

Dù sao thân phận của anh ta cũng ở ngay đó, nếu tin xấu lộ ra, nhất định sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của công ty.

“Sốt ruột cái gì? Cô thương xót cho anh ta như vậy nhưng hình như anh ta không hề thương xót cho cô nhỉ? Bên ngoài có tiếng động lớn như vậy mà tôi cũng không thấy anh ta ra ngoài, anh ta đang ngủ hay đã chết rồi?” Trong câu nói của Tư Đồ Không toàn bộ đều là sự chế giễu.

“Anh nói linh tinh gì vậy?” Sắc mặt Liễu Ảnh hơi thay đổi, cô nghĩ tới tình cảnh thảm hại trước đây của Bùi Dật Duy, lúc đó trông anh ta gần như sắp chết thật vậy.

“Đau lòng rồi sao?” Tư Đồ Không khẽ nhếch môi lên, nhìn trông như đang cười nhưng đôi mắt của anh ra lại lạnh lùng vô cùng.

“Tôi nói sai sao? Bùi Dật Duy mệt như vậy…” Tư Đồ Không dừng lại, đôi mắt anh ta càng lạnh lẽo hơn: “Cô nói thử xem anh ta đã làm những gì mà mệt như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play