CHƯƠNG 3434
Quản lý tiền sảnh không ngờ Liễu Ảnh lại không biết điều như vậy, bèn định bụng nêu thẳng tên Tổng giám đốc Tư Đồ ra. Ở thành phố A, chẳng mấy ai không biết đến Tổng giám đốc Tư Đồ. Người có thân phận, địa vị cùng sự giàu có như Tổng giám đốc Tư Đồ ở nơi đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hiện giờ, Tổng giám đốc Tư Đồ tới tìm Bùi Dật Duy, Quản lý tiền sảnh không tin Bùi Dật Duy sẽ từ chối. Dù sao, với thân phận và địa vị của Bùi Dật Duy, bình thường muốn gặp được Tổng giám đốc Tư Đồ e là cũng rất khó.
Tư Đồ Không đã chủ động tìm tới, không có lý nào lại từ chối cả.
“Cho dù người tới là ai, anh ấy cũng sẽ không gặp.”
Liễu Ảnh bắt đầu bực mình rồi, người này không hiểu điều cô nói sao? Hay những lời cô nói vẫn chưa đủ rõ ràng?
Tình trạng như bây giờ, Bùi Dật Duy làm gì còn tâm trạng để gặp ai nữa?
“Tôi nghĩ những gì tôi nói đã quá rõ ràng rồi. Tôi mong anh đi ngay bây giờ, đừng làm phiền việc nghỉ ngơi của anh ấy. Nếu không tôi sẽ khiếu nại đấy. Tôi nhớ là Chỗ các anh có quy định rất nghiêm ngặt mà.”
Liễu Ảnh thật sự không muốn làm phiền Bùi Dật Duy nghỉ ngơi. Bọn họ đứng đây nói chuyện thế này rất có thể sẽ làm anh ta thức giấc.
Nếu Bùi Dật Duy tỉnh lại, e rằng cả tối hôm nay anh ta sẽ không ngủ được nữa, chẳng lẽ lại để Bùi Dật Duy ngồi đến khi trời sáng rồi mai đi tự thú sao?
Lời nói của Liễu Ảnh lúc này đã tăng thêm vẻ đe dọa.
Lưu Trung Nam hít sâu vào một hơi, cô Liễu làm vậy là muốn đâm đầu vào chỗ chết sao? Hơn nữa còn là dốc hết sức mình mà đâm đầu vào chỗ chết.
Bị Tổng giám đốc bắt tại trận đang ở cạnh Bùi Dật Duy thì thôi đi, đã vậy, câu nào câu nấy đều tỏ rõ sự lo lắng cho Bùi Dật Duy, thậm chí còn quyết định thay anh ta nữa.
Cô Liễu là người phụ nữ của Tổng giám đốc Tư Đồ, vậy mà bây giờ lại quyết định thay cho Bùi Dật Duy, chuyện này là như thế nào?
Lưu Trung Nam cảm thấy chi bằng lúc này mình tự đập đầu ngất đi còn hơn, để tránh lát sau bị Tổng giám đốc của anh ta ngộ sát.
Lúc này, Tư Đồ Không đã tắt nụ cười khẩy, cơn tức giận và sự lạnh lùng trong ánh mắt cũng tan biến, toàn thân anh ta toát lên một vẻ yên bình phẳng lặng.
Nhưng càng như vậy lại càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên anh ta chứng kiến một Liễu Ảnh mạnh mẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên anh ta thấy cô bảo vệ một người khác, để bảo vệ người đó, giọng cô hiếm khi nào nghiêm nghị tới vậy, lời nói ra đanh thép, còn đe dọa người khác nữa.
Anh ta biết đây mới là con người thật của cô, đây mới là dáng vẻ đích thực của cô mà anh ta luôn muốn nhìn thấy.
Cuối cùng, hôm nay anh ta cũng đã được nhìn thấy, nhưng cô làm vậy không phải vì anh ta mà là vì một người đàn ông khác.
Để bảo vệ người đàn ông đó, cô không ngần ngại nói ra những lời ác ý, đe dọa người khác.
Cô ở bên anh ta năm năm, suốt thời gian năm năm, bao ngày bao đêm như thế, nhưng cô chưa từng bảo vệ anh ta lấy một lần.
Sự lạnh lẽo đã biến mất trong ánh mắt Tư Đồ Không, nhưng cả cõi lòng anh ta đang buốt giá.
Lúc này, anh ta không thể không thừa nhận một sự thật, cô ở bên anh ta năm năm hoàn toàn là vì ước định trước đây, trong tâm khảm, cô chỉ nghĩ rằng đó là năm năm bán mình cho anh ta.