CHƯƠNG 3429

Mặc dù vừa nãy khi anh ta gọi điện thoại cho cô, cô chỉ nói hai câu rồi cúp máy, rõ ràng không giống là đã về nhà, cũng không giống như đang trên đường về.

Thế nhưng Tư Đồ Không vẫn hy vọng Liễu Ảnh đã về.

Lúc này, cửa phòng nghỉ vẫn chưa mở ra, kỳ thực không ai hay biết rốt cuộc ở trong phòng có người hay không. Tư Đồ Không muốn tạm tin lời của Lưu Trung Nam, muốn tạm tin rằng cô không có trong phòng nghỉ.

Tư Đồ Không ngước mắt nhìn cánh cửa phòng nghỉ, nheo nheo lại đôi mắt đang dao động, rồi ấn nút gọi đi.

Không bao lâu sau khi Tư Đồ Không ấn gọi, tiếng chuông điện thoại liền vang lên. Rõ ràng tiếng chuông này từ trong phòng vang ra, nói chính xác là từ trong phòng nghỉ vọng tới.

Mặc dù cánh cửa phòng nghỉ vẫn đóng kín, tiếng chuông cũng không lớn lắm, nhưng Tư Đồ Không vẫn nghe rất rõ.

Đương nhiên, Tư Đồ Không biết rõ tiếng chuông điện thoại của Liễu Ảnh, đó là một bài hát cũ kinh điển, bài hát mà Liễu Ảnh thích nhất.

Giây phút nghe được tiếng chuông điện thoại, toàn thân Tư Đồ Không cứng đờ. Trong khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy dường như máu trong cơ thể mình đã đông cứng lại, cả người là nguyên một khối băng không chút hơi ấm.

Anh ta luôn tự nhủ với lòng mình rằng, phải tin tưởng cô, cô sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh ta.

Anh ta luôn tự nhủ với lòng mình rằng, cô hẹn Bùi Dật Duy ra đây thật sự là do có chuyện cần nói. Vậy nên khi cô tới đây, mặc dù không thích nhưng anh ta cũng không hề ngăn cản. Anh ta nghĩ rằng mình nên tin tưởng cô, nên cho cô sự tự do.

Nhưng cô đã làm những gì?

Cô đền đáp lại anh ta như thế này sao?

Nếu như lúc trước, anh ta còn có thể lừa mình dối người, tự nhủ với lòng mình rằng, cô không có trong phòng nghỉ, có lẽ cô đã ra về rồi, nhưng tiếng chuông điện thoại từ trong phòng nghỉ vọng ra ngoài không khác gì một cái tát đau điếng, khiến anh ta nhìn nhìn thẳng vào sự thật.

Cô đang ở trong phòng nghỉ, cô thật sự đang ở trong căn phòng nghỉ này.

Là Bùi Dật Duy hẹn cô tới đây, căn phòng này cũng là do Bùi Dật Duy đặt. Cô đang ở trong phòng nghỉ, vậy thì chắc chắn Bùi Dật Duy cũng đang ở trong đó.

Cô thật sự đang ở trong phòng nghỉ với Bùi Dật Duy… Khóe miệng Tư Đồ Không chầm chậm nhếch lên, nở một nụ cười lạnh tanh đầy mỉa mai, lạnh đến mức có thể buốt tới tận xương tủy.

Nếu quả thực cô đến để nói chuyện với Bùi Dật Duy thì hoàn toàn có thể nói ở phòng bên ngoài, không cần thiết phải vào phòng nghỉ bên trong. Hai người cùng ở trong phòng nghỉ như vậy, là một người đàn ông trưởng thành, Tư Đồ Không chỉ nghĩ tới được một khả năng duy nhất và cũng là khả năng mà anh ta không muốn chấp nhận nhất.

Lưu Trung Nam sợ khiếp vía khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trong phòng nghỉ vọng ra. Tổng giám đốc của anh ta vừa đứng đây gọi điện cho cô Liễu thì bên trong phòng nghỉ lại vang ra tiếng chuông điện thoại. Dù không muốn phải thừa nhận đến thế nào, Lưu Trung Nam cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Tiếng chuông điện thoại kia rõ ràng là tiếng chuông điện thoại của cô Liễu, là cuộc điện thoại do Tổng giám đốc của anh ta gọi tới.

Vậy là, cô Liễu đang ở trong phòng nghỉ thật, anh ta đã tận mắt nhìn thấy Liễu Ảnh vào đây, cũng biết rõ Liễu Ảnh đã đến được bao lâu, tính ra đã được hơn ba tiếng đồng hồ rồi.

Khoảng thời gian hơn ba tiếng đồng hồ có thể làm được rất nhiều việc.

Một người đàn ông trong trạng thái bình thường cũng làm được đến mấy lần, Bùi Dật Duy đúng là lợi hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play