CHƯƠNG 3424
Lúc này đây, khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, cô lại thấy hơi chút đau lòng. Là đau lòng cho anh ta, chứ không phải là đau lòng cho chính mình.
“Tô Khiết, đừng đi mà.” Bùi Dật Duy vẫn mê man, đôi mắt nhắm tịt lại, bàn tay nắm lấy cổ tay cô cũng càng chặt thêm.
Liễu Ảnh lại khe khẽ thở dài lần nữa, cô không nói gì, nhưng cũng không cố dùng sức để gỡ tay anh ta ra.
Liễu Ảnh không muốn đánh thức anh ta.
Ngày mai anh ta sẽ phải đi tự thú rồi. Cũng chẳng biết đã qua bao lâu anh ta chưa có được một giấc ngủ ngon nữa, nên hôm nay cứ để anh nghỉ ngơi cho tốt đi vậy.
Bùi Dật Duy dần dần bình tĩnh lại, sắc mặt cũng từ từ khôi phục lại vẻ bình thường, hô hấp cũng từ từ ổn định hơn, trông qua như đã ngủ say rồi.
Trái tim đang lơ lửng của Liễu Ảnh bấy giờ mới thả xuống được. Xem ra tình trạng cơ thể của anh ta cũng không có vấn đề gì hết, chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một đêm rồi thì sẽ ổn cả thôi.
Liễu Ảnh nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi. Cô nhớ khi cô tới là khoảng gần bảy giờ, không ngờ đã qua ba tiếng đồng hồ rồi.
Liễu Ảnh nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy Tư Đồ Không gọi đến cho mình. Bình thường anh ta vốn hiếm khi gọi điện cho cô, nhưng mà chủ yếu cũng là do cô ở nhà suốt, anh ta cứ về đến nhà là thấy được cô ngay nên việc gọi điện thoại cũng chẳng cần thiết mấy.
Ban nãy cô bị bộ dạng của Bùi Dật Duy dọa cho một phen, không sao yên tâm được, rồi lại vì chuyện ngày mai Bùi Dật Duy phải ra đầu thú, mà tất nhiên là Bùi Dật Duy không muốn những người quen khác biết chuyện, nên cô cũng chẳng thể kêu ai khác đến đây trông chừng.
Nhưng mà bây giờ nhìn qua dáng vẻ của anh ta thì thấy đã khá hơn rồi, sắc mặt cũng không tệ như vừa nãy nữa, cũng đã loáng thoáng thấy được nét hồng hào.
Cô đo thử nhiệt độ cho anh ta thì thấy bình thường, cơ thể anh ta hẳn là không có vấn đề gì.
Mặc dù cô và Bùi Dật Duy lớn lên bên nhau từ thuở bé, nhưng mà hai người cứ ở với nhau cả đêm thế này cũng không thích hợp cho lắm, nên sau khi xác nhận anh ta đã ổn, cô liền định rời đi trước.
Mặc dù cô và Bùi Dật Duy lớn lên bên nhau từ thuở bé, nhưng mà hai người cứ ở với nhau cả đêm thế này cũng không thích hợp cho lắm, nên sau khi xác nhận anh ta đã ổn, cô liền định rời đi trước.
Sáng sớm mai, cô lại đến giúp anh ta xử lý chuyện của Bùi Doanh, chủ yếu vẫn phải xem thái độ bên phía cảnh sát thế nào.
Sau đó mới quyết định được cần phải làm gì.
Trong lòng Liễu Ảnh vẫn có đôi chút bất an, lại xem xét tình trạng của Bùi Dật Duy thêm lần nữa, phát hiện vẻ mặt anh ta càng lúc càng bình thường, hơi thở cũng càng lúc càng đều, có lẽ là ngủ được hơn hai tiếng rồi nên cơ thể anh cũng đã dần hồi lại, đúng thật là đã không sao nữa.
Lúc này Liễu Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, Quản lý tiền sảnh của câu lạc bộ đã dẫn Tư Đồ Không đến trước cửa phòng.
“Mở ra.” Tư Đồ Không híp mắt lại, anh ta biết cô và Bùi Dật Duy ở bên trong, nhưng lại không biết hai người đang làm gì trong đó.
Thật ra khi nói những lời này, trong lòng Tư Đồ Không rất lo lắng, anh ta sợ phải nhìn thấy chuyện mà mình không muốn nhìn thấy, nhưng mà tính cách và tác phong làm việc của anh ta không cho phép anh ta được lùi bước, anh ta nhất định phải biết rõ ràng chân tướng sự việc.
Anh ta muốn biết chân tướng, cho dù có tàn nhẫn, anh ta cũng không thể tự lừa dối mình được.
Quản lý tiền sảnh đã được ông chủ của mình mớm lời, đương nhiên sẽ không từ chối ý của Tư Đồ Không, lập tức bước đến mở cửa phòng.