CHƯƠNG 3419
Đương nhiên anh ta biết cô đang ở đâu, anh ta hỏi câu này chỉ vì muốn để cô tự mình nói ra mà thôi, anh ta muốn biết cô có lừa gạt mình hay không.
“Ở bên ngoài.” Liễu Ảnh trả lời rất lấy lệ.
“Tôi hỏi em đang ở đâu?” Rõ ràng Tư Đồ Không không vừa lòng với câu trả lời như thế của cô, anh ta cần một câu trả lời rõ ràng, anh ta đã đợi ở bên ngoài hơn ba tiếng đồng hồ rồi, cô cứ trả lời lấy lệ với anh ta như vậy ư?
Liễu Ảnh nghe ra được sự lạnh lùng âm trầm trong giọng nói của Tư Đồ Không, cô nhìn Bùi Dật Duy trên giường, hàng lông mày Bùi Dật Duy cau chặt lại, nhìn có vẻ rất đau khổ, trán anh ta rịn ra một tầng mồ hôi, hơn nữa sắc mặt anh ta lúc này cũng tái nhợt hơn trước đó.
“Tôi còn có việc, tạm thời không nói chuyện với anh nữa.” Liễu Ảnh nhìn thấy Bùi Dật Duy như vậy thì không nhịn được lo lắng, Bùi Dật Duy sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ, vốn dĩ trên người anh ta đã có vết thương rồi, lại bị Bùi Doanh chuốc thuốc nữa, những loại thuốc đó chắc chắn sẽ để lại di chứng.
Bởi vì lúc này Liễu Ảnh đang lo lắng nên vẫn chưa nói rõ ràng với Tư Đồ Không mà đã cúp máy luôn rồi.
Tư Đồ Không nhìn cuộc gọi đã bị ngắt của mình, im lặng khoảng hai giây, sau đó trực tiếp ném vỡ điện thoại.
Lực ném của anh ta rất mạnh, nhưng không gian trong xe rất nhỏ, điện thoại đập lên cửa kính xe, sau đó văng trở về đập đúng vào trán anh ta.
Anh ta lại không hề cảm thấy đau đớn một chút nào, lúc này anh ta chỉ muốn giết người, chỉ muốn đi vào giết luôn cả cô lẫn Bùi Dật Duy.
Anh ta tin tưởng cô, cho cô cơ hội, để cô đi gặp Bùi Dật Duy. Kết quả thì sao? Cô cứ đối xử với anh ta như thế này ư?
Đầu tiên là không nghe điện thoại anh ta gọi tới, lần thứ hai nghe máy rồi, nhưng lại chẳng nói được mấy câu đã cúp máy luôn.
Cô có việc, cô có việc gì cơ chứ?
Không phải chỉ là hẹn gặp Bùi Dật Duy thôi sao? Không phải chỉ là nói chuyện với Bùi Dật Duy thôi sao?
Cũng đã nói chuyện với Bùi Dật Duy hơn ba tiếng đồng hồ rồi, còn có cái gì mà chưa nói xong chứ, nói chuyện với Bùi Dật Duy bận tới mức chẳng có lấy thời gian gọi cho anh ta một cuộc điện thoại sao?
Tư Đồ Không gồng cứng cả người, nói chuyện với Bùi Dật Duy thì đương nhiên là không bận tới mức đến cả thời gian gọi điện cho anh ta cũng không có rồi.
Vậy rốt cuộc bây giờ bọn họ đang làm cái gì?
Thời gian ba tiếng đồng hồ, cô với Bùi Dật Duy rốt cuộc ở trong đó làm cái gì?
Anh ta không muốn nghi ngờ, thế nhưng lúc này, anh ta lại không thể ngừng nghĩ đến những suy nghĩ đáng chết này.
Nghĩ tới bây giờ cô đang ở cạnh Bùi Dật Duy, ở ngay trong câu lạc bộ, hơn nữa hai người đã ở trong đó hơn ba tiếng đồng hồ rồi, anh ta gọi điện tới, nói chẳng được mấy câu đã bị cô cúp máy.
Vậy nên, rốt cuộc cô đang bận cái gì? Có chuyện gì mà bận tới mức như vậy?
Cô ở riêng với một người đàn ông trong nơi như thế hơn ba tiếng đồng hồ thì có thể làm cái gì?
Hơn nữa người đàn ông kia còn là người mà cô thích, đã thích rất nhiều năm rồi.
Trước đây anh ta vẫn luôn tự nhủ bản thân không được nghi ngờ, thế nhưng bây giờ lại chẳng thể không nghi ngờ được nữa.
Vào lúc này, Tư Đồ Không không nhịn được ý nghĩa muốn giết người.
Tư Đồ Không cảm thấy, nếu như anh ta cứ chờ đợi tiếp như thế này thì anh ta sẽ phát điên mất.
Vì sao anh ta cứ phải đợi chờ ở đây chứ? Cái gì mà cho cô ấy cơ hội? Cơ hội cái con khỉ.
Ngay từ đầu anh ta đã nên đi thẳng vào bên trong rồi, không nên cho bọn họ ba tiếng đồng hồ này.