CHƯƠNG 3413

“Giờ đã sắp mất mạng tới nơi rồi mà anh vẫn còn nghĩ nhiều như vậy…” Liễu Ảnh hơi tức giận, việc gì anh ta cũng lo nghĩ chu đáo cho người khác, vì sao không tự suy nghĩ cho bản thân mình một chút chứ?

“Tôi thật sự không sao mà, thật sự chỉ bị mệt thôi, từ tối hôm qua tới bây giờ tôi vẫn chưa chợp mắt, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Bùi Dật Duy biết Liễu Ảnh lo lắng nên cố gắng rướn khóe môi lên nở một nụ cười để trấn an Liễu Ảnh.

“Tôi thật sự mệt quá rồi, tối nay tôi sẽ ở lại đây nghỉ ngơi, em về trước đi.” Lúc trước, khi cố gồng mình để không ngã xuống, Bùi Dật Duy không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ mọi việc đã xử lý xong xuôi, anh ta phát hiện ra mình thậm chí không còn sức lực để đứng lên nữa.

Cũng may ở đây được trang bị đầy đủ tiện nghi, trong phòng riêng có cả phòng nghỉ. Anh ta đặt vội căn phòng riêng này, vốn dĩ cũng không định nghỉ lại, vậy mà căn phòng anh ta đặt vừa hay có cả phòng nghỉ luôn.

“Em về trước đi, tôi không sao.” Hiện giờ Bùi Dật Duy không còn đủ sức để đứng lên nữa, nhưng anh ta vẫn lo lắng cho Liễu Ảnh, bảo Liễu Ảnh về trước.

“Tôi dìu anh vào phòng nghỉ đã.” Liễu Ảnh sắp bị Bùi Dật Duy làm cho tức chết đến nơi rồi. Sau khi ngã xuống, anh ta vẫn nằm bệt dưới đất không đứng lên nổi, vậy mà vẫn luôn miệng nói mình không sao, giục Liễu Ảnh về trước.

Liễu Ảnh thấy Bùi Dật Duy nói năng, hô hấp bình thường, không có vấn đề gì đáng ngại, có lẽ chỉ bị mệt đúng như anh ta nói.

Dù sao tối hôm qua Bùi Doanh cho anh ta uống loại thuốc đó, sau đấy hai người đã xảy ra chuyện ấy.

Chuyện ấy vốn dĩ đã vô cùng hao tốn thể lực rồi, huống hồ gì Bùi Dật Duy còn bị dùng thuốc, loại thuốc đó nhất định có ảnh hưởng tới cơ thể.

Vậy nên chắc Bùi Dật Duy kiệt sức vì mệt quá đây mà?

Hiện giờ Bùi Dật Duy còn chẳng đủ sức để đứng lên, anh ta cũng biết Liễu Ảnh nhất định không để mặc anh ta ngã bò ra đất như vậy rồi một mình rời khỏi.

Vậy nên Bùi Dật Duy không từ chối nữa, để cho Liễu Ảnh đỡ anh ta dậy.

Lúc này Bùi Dật Duy không có một chút sức lực nào, Liễu Ảnh phải dìu một người cao 1m85 như Bùi Dật Duy thật sự rất vất vả, đã vậy Liễu Ảnh còn sợ làm thương tổn tới anh ta nữa.

Vậy là, để đưa được Bùi Dật Duy vào trong phòng nghỉ, Liễu Ảnh đã phải mất mười mấy phút đồng hồ.

Dìu được Bùi Dật Duy vào trong phòng thì bản thân Liễu Ảnh cũng mệt bở hơi tai. Còn Bùi Dật Duy mặc dù là người được dìu nhưng cũng mệt rã rời.

Bùi Dật Duy không thể chống chọi được nữa rồi. Sau khi được Liễu Ảnh dìu lên giường, anh ta nhắm mắt lại, nói với Liễu Ảnh vài câu rồi ngủ thiếp đi.

Anh ta thật sự đã quá mệt, đương nhiên cũng là vì Bùi Doanh cho anh ta uống quá nhiều thuốc, để lại một số di chứng nên đến khi sắp xếp xong xuôi mọi việc thì anh ta cũng không thể chống đỡ được nữa.

Liễu Ảnh thấy Bùi Dật Duy đã ngủ, kiểm tra thử hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh ta, thấy đều không có vấn đề gì.

Cuối cùng Liễu Ảnh thở dài một hơi.

Tình hình của Bùi Dật Duy thật sự khiến Liễu Ảnh không thể yên tâm được. Nếu ban nãy Bùi Dật Duy không kiên quyết, cô thật sự muốn đưa anh ta vào bệnh viện.

Vừa nãy Bùi Dật Duy nói là do mình quá mệt, cô cũng tin, nhưng mệt đến cái mức không còn chút sức lực nào để đứng dậy bước đi thì tình hình nhất định rất nghiêm trọng.

Liễu Ảnh thật sự rất lo lắng Bùi Dật Duy sẽ xảy ra chuyện gì đấy ngoài ý muốn.

Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nhờ người khác chăm sóc anh ta rõ ràng là không thích hợp. Dù sao Bùi Dật Duy cũng đã giết Bùi Doanh, hơn nữa, anh ta đã dự định ngày mai sẽ đi tự thú. Bùi Dật Duy rõ ràng không muốn người khác biết được chuyện này, đến cả trợ lý và thư ký của anh ta chắc chắn cũng không biết chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play