Chương 3403
Công ty đó không phải là của một mình Bùi Dật Duy, anh ta chuyển cổ phần cho Tô Khiết như vậy liệu những cổ đông khác có đồng ý không?
Hơn nữa, nhà họ Tô và nhà họ Bùi lại có thù oán với nhau, năm đó ba của Bùi Dật Duy cũng bị người của nhà họ Tô hại chết.
Lúc đầu Bùi Dật Duy thành lập ra công ty là để đối đầu với nhà họ Tô, cũng là để báo thù cho ba mình.
Liễu Ảnh biết Bùi Dật Duy là người công tư phân minh, sẽ không đổ sai lầm của đời trước lên người của Tô Khiết. Bùi Dật Duy cũng không vì chuyện của ba mình mà giảm bớt tình cảm nào dành cho Tô Khiết.
Nhưng cô ta không thể ngờ được Bùi Dật Duy lại chuyển hết số cổ phần trong công ty của mình cho Tô Khiết.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Bùi Dật Duy đưa ra quyết định như vậy.
“Những chuyện khác em không cần quan tâm, về các thủ tục chuyển nhượng tôi đã để là số điện thoại của em, đến lúc đó liên hệ giúp tôi với Tô Khiết.” Bùi Dật Duy không muốn nói những chuyện khác với Liễu Ảnh, những chuyện đó anh ta không muốn bất cứ ai biết, càng không muốn để Tô Khiết biết.
Nếu như Liễu Ảnh biết thì nhất định Tô Khiết cũng biết.
“Vì sao anh lại làm như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu anh không nói rõ ràng với tôi, tôi sẽ không giúp anh chuyện này đâu.” Liễu Ảnh thấy dáng vẻ yếu ớt này của Bùi Dật Duy, nghe xong những gì anh ta nói, cảm giác đây như những lời dặn dò trước khi chết, cảm giác này thật sự không hay chút nào.
Bùi Dật Duy hơi mím môi lại, im lặng không nói gì.
“Anh không nói cho tôi biết tới lúc đó làm sao tôi nói được với Tô Khiết, tính cách Tô Khiết thế nào chắc anh cũng rõ. Nếu anh không nói rõ chuyện này cho cô ấy biết, cô ấy sẽ không nhận bất cứ thứ gì của anh đâu.” Liễu Ảnh nhìn anh ta mím môi không nói gì, trong lòng cũng hơi sốt ruột nhưng cũng may cô ta biết được điểm yếu của anh ta ở đâu.
Bùi Dật Duy khẽ hít vào một hơi, thực ra anh ta cũng biết chuyện này không thể giấu được, dù sao giết người cũng là chuyện lớn, hơn nữa anh ta cũng chuẩn bị đi đầu thú, đến lúc đó nhất định là không giấu được.
Vậy chi bằng anh ta nói cho Liễu Ảnh biết, nhờ Liễu Ảnh giấu Tô Khiết giúp, như vậy có lẽ còn giấu được mọi chuyện.
Nghĩ thông chuyện này xong, Bùi Dật Duy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liễu Ảnh. Môi anh ta mấp máy và nói rất chậm: “Tôi đã giết người.”
Khi nói câu này thái độ của anh ta rất bình tĩnh, giọng nói cũng tự nhiên, không hề có chút căng thẳng hay lo sợ nào, giống như chỉ đang nói hôm nay trời rất đẹp.
Nhưng Liễu Ảnh lại kinh ngạc đến mức làm đổ cả chiếc cốc trước mặt, hai mắt cô ta trợn tròn nhìn về phía Bùi Dật Duy bằng ánh mắt không thể tin được: “Anh, anh nói cái gì cơ?”
Liễu Ảnh còn nghi ngờ vừa nãy mình đã nghe nhầm, nghi ngờ không biết vừa nãy tai mình hay là tư duy của mình xảy ra vấn đề.
“Em không nghe nhầm đâu, tôi đã giết người.” Bùi Dật Duy biết Liễu Ảnh rất khó tin vào chuyện này, hẳn là cô ta nghi ngờ mình đã nghe nhầm, nhưng Liễu Ảnh không hề nghe nhầm, chuyện này là sự thật.
“Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế được?” Liễu Ảnh đứng bật dậy, cô ta không tin, cô ta không tin chuyện này là thật.
Làm sao Bùi Dật Duy có thể giết người được?
“Anh đang nói đùa đúng không?” Liễu Ảnh không dám tin, cũng không muốn tin vào một chuyện như vậy.
“Tôi không nói đùa, đó là sự thật.” Bùi Dật Duy thấy cô không tin thì khẽ thở dài một hơi: “Liễu Ảnh, chuyện này là sự thật, tôi định ngày mai sẽ đi tự thú, vậy nên tôi hi vọng em có thể giúp tôi những chuyện khác.”