Chương 3400
Tư Đồ Không cảm thấy có thể mình bị ai đó nhập, không còn là bản thân lúc đầu nữa. Tư Đồ Không nhìn thấy Liễu Ảnh đi tới bên đường, gọi xe rồi rời đi, từ đầu tới cuối không quay đầu nhìn lại lấy một lần, bước chân cũng không hề có vẻ gì ngập ngừng hay do dự cả. Anh ta còn đang ngồi ở đó còn cô ta chắc đã vứt anh ta lên tận chín tầng mây và quên sạch rồi.
Hiện giờ trong lòng cô ta chắc chỉ có một mình Bùi Dật Duy.
Nhìn bóng Liễu Ảnh rời đi rồi, Tư Đồ Không mới đứng dậy rồi đi tới chỗ chiếc xe sang đang đậu cách đó không xa. Nhớ lại bóng lưng Liễu Ảnh gọi xe rồi rời đi không hề do dự, Tư Đồ Không nhìn chiếc xe trước mặt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười có phần tự giễu.
Anh ta mở cửa xe, ngồi lên xe, sắc mặt bỗng chốc trở nên nặng nề. Sau đó anh ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi tới một số máy nọ: “Theo dõi cô ta, có chuyện gì lập tức báo cáo.”
Ngay từ đầu anh ta đã cho người theo dõi Liễu Ảnh, ngay từ đầu mục đích của anh ta đã rất rõ ràng nhưng về sau không biết từ khi nào lại bắt đầu thay đổi, rất nhiều chuyện khác cũng thay đổi theo.
Thực ra đã có một quãng thời gian rất dài anh ta không cho người theo dõi Liễu Ảnh, nhưng lần gần đây nhất hoặc lần trước đó, Liễu Ảnh đã lừa anh ta để tới bệnh viện thăm Bùi Dật Duy.
Còn lần này, rõ ràng anh ta biết Liễu Ảnh muốn đi gặp Bùi Dật Duy nhưng anh ta vẫn cứ cho người theo dõi.
Anh ta biết rõ những chuyện xảy ra sắp tới là những việc mà anh ta không muốn nhìn thấy, Tư Đồ Không cảm thấy có lẽ anh ta đang muốn tự làm khổ mình.
Thực ra hiện giờ điều mà anh ta muốn làm hơn đó là bắt Liễu Ảnh lại rồi nhốt trong nhà, không cho cô ta đi gặp Bùi Dật Duy nữa.
Nhưng anh ta cũng biết nếu bây giờ mình thật sự làm như vậy, nếu thật sự ép Liễu Ảnh vào đường cùng thì chỉ càng đẩy cô ta ra xa hơn, hoặc có thể anh ta vẫn có được thân thể của Liễu Ảnh nhưng sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được trái tim của cô ta.
Vậy nên anh ta hít sâu vào mấy hơi, cuối cùng cũng kiềm chế được suy nghĩ bắt Liễu Ảnh quay về.
Gọi điện thoại xong, Tư Đồ Không không lập tức lái xe đi ngay mà ngồi một mình trong xe, anh ta lấy thuốc lá ra, sờ tìm bật lửa định châm nhưng cuối cùng lại dừng lại.
Liễu Ảnh không thích anh ta hút thuốc, không thích ngửi thấy mùi khói thuốc. Mỗi lần anh ta ngồi hút thuốc trước mặt Liễu Ảnh, cô ta lại không kìm được mà nheo mày lại, chỉ có điều là từ trước tới giờ cô ta không hề ngăn cản, cũng không hề nói với anh ta điều gì.
Lúc đầu anh ta cố tình hút thuốc trước mặt Liễu Ảnh, nhìn thấy lông mày của cô ta từ từ chau lại, nhìn thấy cô ta không kiềm được cơn ho. Nhưng sau đó không biết bắt đầu từ bao giờ, mỗi lần nhìn thấy Liễu Ảnh cau mày, anh ta lại tự động dập điếu thuốc đi.
Về sau Tư Đồ Không rất ít khi hút thuốc trước mặt Liễu Ảnh, trong hai năm nay, bởi vì cô ta mà rất nhiều thói quen của anh ta cũng đã dần dần thay đổi.
Nhưng Liễu Ảnh vẫn không hề nhận ra, cũng không thể phát hiện ra bởi vì trái tim của cô ta không hề ở bên cạnh anh ta.
Mặc dù Liễu Ảnh đã ở bên cạnh anh ta năm năm nhưng trái tim của cô ta chưa từng ở bên cạnh anh ta. Tư Đồ Không nghĩ, thậm chí Liễu Ảnh còn chưa từng quan tâm đến anh ta lần nào.
Tư Đồ Không không châm thuốc mà cứ kẹp điếu thuốc ở giữa đầu ngón tay, anh ta cũng không lái xe rời đi, chỉ ngồi im lặng trong xe như thế.
Không biết bao nhiêu lâu sau, mãi cho đến khi điện thoại của anh ta đổ chuông lần nữa.
Anh ta nhìn màn hình có cuộc gọi đến, ánh mắt hơi lóe lên rồi nhanh chóng nhận máy.
“Tổng giám đốc Tư Đồ, cô ấy tới CLB Tinh Vân, trước đó Bùi Dật Duy cũng đã đến đây, có lẽ là đã hẹn nhau từ trước.” Người gọi điện thoại tới chính là người Tư Đồ Không vừa dặn dò đi theo dõi Liễu Ảnh.
Hiệu quả làm việc của bên này rất cao, Liễu Ảnh vừa bước vào CLB, bọn họ đã có được thông tin chính xác, cũng xác định Liễu Ảnh đi gặp mặt Bùi Dật Duy.