Chương 3398
Hơn nữa cô đè thấp giọng, âm lượng rất nhỏ, với khoảng cách giữa họ, Tư Đồ Không tuyệt đối không thể nào nghe thấy
Vậy làm sao anh ta biết cô hẹn Bùi Dật Duy?
Tư Đồ Không sớm đã biết cô hẹn Bùi Dật Duy rồi, cho nên nhìn thấy phản ứng hiện tại của cô, anh ta không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, chỉ là đôi mắt lạnh hơn vài phần.
“Cô phải rõ ràng, muốn Bùi Dật Duy sống hay chết đều là một chuyện rất dễ dàng.” Tư Đồ Không vốn không muốn dùng chuyện này để uy hiếp cô, nhưng anh ta phát hiện, anh ta không uy hiếp cô như vậy thì căn bản không có cách nào khác.
Móng vuốt lộ ra của người phụ nữ này đều hướng về phía anh ta, lời anh ta nói cô căn bản sẽ không nghe.
Liễu Anh khựng lại giây lát, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, độ cong không quá rõ ràng mang theo chút ý trào phúng.
“Tùy anh thôi, chuyện tổng giám đốc Tư Đồ anh muốn làm ai có thể ngăn cản?” Lúc trước, Liễu Ảnh rất sợ Tư Đồ Không sẽ làm gì Bùi Dật Duy.
Cô biết Bùi Dật Duy có thể có thành công hôm nay phải bỏ ra quá nhiều, cô không muốn vì mình mà tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào tới anh.
Nhưng bây giờ Liễu Ảnh không sợ nữa, vừa rồi Bùi Dật Duy gọi điện thoại cho cô, từ giọng điệu trầm trọng của anh, cô nghe ra cảm xúc dường như tuyệt vọng.
Cô cảm thấy Bùi Dật Duy bây giờ đã xảy ra chuyện rất lớn rất lớn, hẳn đã gặp phải khó khăn rất lớn, cho nên không cần Tư Đồ Không ra tay, Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện rồi.
Hơn nữa cô cảm thấy tình huống Bùi Dật Duy bây giờ đã đến lúc tệ hại nhất rồi.
Chuyện đã biến thành như vậy rồi, cô còn cần lo lắng Tư Đồ Không ra tay với Bùi Dật Duy sao?
Tư Đồ Không sững sốt, anh ta không nghĩ tới anh ta nói ra lời như vậy, cô cũng không để ý.
Cô cho rằng anh ta không dám động Bùi Dật Duy sao?
Hay là cô bây giờ đã có thể không màng tất cả, chỉ muốn nhào vào vòng ôm của Bùi Dật Duy rồi?
“Liễu Ảnh, cô biết tôi trước nay không nói suông.” Sắc mặt Tư Đồ Không khẽ biến đổi, con ngươi nhìn chằm chằm vào chân Liễu Ảnh, như chỉ cần cô cử động, anh ta liền sẽ…
“Tôi đương nhiên biết.” Khóe môi Liễu Ảnh khẽ cong lên, cười cười: “Từ ngày đầu tiên tôi theo anh năm năm trước thì tôi đã biết Tư Đồ Không anh trước nay không nói suông rồi, anh nói gì chính là nấy, anh nói ra thì nhất định sẽ làm được.”
Liễu Ảnh lúc này đang cười, nhưng trái tim lại lạnh lẽo, lời của anh ta khiến cô nhớ tới ngày đầu tiên cô theo anh ta vào năm năm trước, hôm đó ở bên ngoài, lúc nào cũng có thể có người, cô cầu xin anh ta, nhưng anh ta vẫn không bỏ qua cho cô.
Cũng chính từ giây phút đó, cô biết, cô theo bên cạnh anh ta thì chỉ có một chuyện, đó chính là chỉ cần anh ta muốn, bất kể là lúc nào, bất kể là nơi nào, cô cũng không thể cự tuyệt.
Đây chính là Tư Đồ Không, anh ta nói thì nhất định sẽ làm được, trước giờ sẽ không cố kỵ bất kỳ ai.
Sắc mặt Tư Đồ Không khẽ thay đổi, anh ta cũng nhớ tới tình huống hôm đó, cho nên anh ta biết lời này của cô có ý gì.
Lúc vừa bắt đầu, anh ta đã làm những chuyện quá đáng với cô, mà những chuyện đó đã xảy ra rồi, dù anh ta hối hận cũng vô ích.
Rất rõ ràng, những chuyện anh ta từng làm đó, mỗi một chuyện cô đều nhớ cực kỳ rõ ràng, thường xuyên nhắc tới, đều là những chuyện khốn khiếp anh ta làm.
Chẳng lẽ cô không nhớ chút tốt đẹp nào của anh ta sao?