Chương 3361
Trương Minh Hoàng dùng chữ hoặc, bởi vì đối với vấn đề con cái, bây giờ tâm trạng của Trương Minh Hoàng có chút phức tạp.
“Bọn họ làm sao vậy ạ?” Đường Vũ Kỳ cảm thấy được sự thương tâm của Trương Minh Hoàng, cũng không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy khổ sở thay cho ông ta.
Vợ với con của chú ấy làm sao vậy?
Lúc nãy nhìn thấy chú ấy đau lòng như thế, buồn bã như thế, có phải là vợ với con của chú ấy không còn ở trên đời nữa?
“Bọn họ…” Trương Minh Hoàng âm thầm thở ra một hơi: “Chú đã tìm vợ của chú rất nhiều năm rồi, nhưng mà vẫn không tìm được.”
Lúc Trương Minh Hoàng nói ra lời này rõ ràng là trong âm thanh mang theo máy phần trầm thấp, nhưng mà lại không có loại cảm giác âm trầm tĩnh mịch làm cho người ta không thở nồi giống như bình thường, thậm chí cảm giác bi thương đều đã phai nhạt đi rất nhiều, có thể là do sợ hù dọa cô bé.
Hoặc là do lúc nói chuyện với cô bé, ông ta không khỏi quên đi một chút bi thương.
“Vậy chú còn có thể tìm được dì ấy không?” Mắt của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, cô bé cũng không nói lời an ủi mà là hỏi ngược lại một câu.
Đã tìm rất nhiều năm rồi, nhưng không tìm được, còn có thể tìm được nữa không?
Trương Minh Hoàng ngắn người, khóe môi mắp máy, giống như là thở ra một hơi, sau đó mới lên tiếng nói: “Không tìm được.”
Thật ra thì ông ta đã biết từ lâu là mình không tìm được, chỉ có điều ông ta vẫn không muốn thừa nhận, vẫn luôn tự lửa mình dối người.
“Chú biết rất rõ là không thể tìm được, tại sao chú cứ phải nhất định đi tìm, chú cứ cố chấp đi tìm mà lại tìm không tháy, chẳng phải làm như vậy sẽ càng đau lòng hơn à, càng sợ hơn à?” Thật ra thì Đường Vũ Kỳ không phải là người biết cách an ủi người khác, cô bé chỉ dựa theo suy nghĩ của mình, dựa theo cách nhìn nhận sự việc của mình mà xem xét chuyện này.
Trong lòng của Trương Minh Hoàng lại run lên, đúng vậy, ông ta biết rất rõ là không thể tìm được, vậy mà cứ nhất định phải đi tìm, kết quả như vậy đúng là chỉ làm mình càng đau lòng hơn, càng khổ sở hơn.
Đạo lý như thế, bây giờ lại để một đứa nhỏ năm tuổi nói cho ông ta biết?
Thật ra thì không phải là ông ta không hiểu, chẳng qua là ông ta vẫn không muốn đối mặt với nó.
Đứa bé này không chỉ thông minh, hơn nữa còn có một trái tim tinh tế, đôi mắt sáng long lanh.
“Mẹ của cháu nói cứ cố chấp đi làm một chuyện mà mình đã biết rõ là không có kết quả, đó chính là làm lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng. Chú à, chú như thế này là không đúng đâu.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn thấy Trương Minh Hoàng không nói lời nào, giọng nói của cô bé bắt đầu nghiêm túc hơn.
“Cháu nói đúng đó, chú như thế này là không đúng.” Sắc mặt của Trương Minh Hoàng có chút kinh ngạc, câu nói này không chỉ là đang trả lời Đường Vũ Kỳ, mà còn là đang nói với chính mình.
Ông ta đã tìm bà hai mươi lăm năm, dựa vào năng lực của Quỷ Vực Chi Thành, dựa vào năng lực của ông ta, tìm hai mươi lăm năm không thể nào không có tin tức, vậy thì cũng chỉ có một kết quả, đó chính là bà không còn trên đời này.
Nhưng mà ông ta vẫn luôn lừa dối bản thân mình không muốn từ bỏ, thậm chí ông ta còn nghĩ cứ rời đi theo bà, hoặc là có thể gặp được bà trong một thế giới khác.
Từ nhỏ, ông ta đã được bồi dưỡng như là người thừa kế của Quỷ Vực Chỉ Thành, ý chí của ông ta mạnh hơn so với những người khác, nhưng mà hiện tại ông ta mới phát hiện những năm gần đây ông ta lại suy nghĩ tiêu cực như thế.
Trôi qua nhiều năm, ông ta đã từ bỏ quá nhiều thứ, ông ta không quan tâm đến chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, ông ta ném hết tất cả mọi chuyện cho Mặc Thành.
Trước kia, ông ta một lòng một dạ tìm người, chưa từng nghĩ tới những chuyện khác, bây giờ một câu nói của đứa nhỏ này lại làm cho ông ta cảm thấy chắn động, mấy năm nay, rốt cuộc ông ta đã biến thành cái dạng gì rồi?