Chương 3359
Hơn nữa, lực quan sát của cô bé này rất tốt, lúc nãy ông ta đứng ở đây không hề động đậy, không hề nói một câu nào, vậy mà cô bé này lại có thể nhìn thấy được ông ta đang khó chịu.
“Chú ơi, tại sao chú lại buồn vậy ạ?” Đường Vũ Kỳ thật sự muốn đến an ủi ông ta, nhưng mà để an ủi ông ta thì điều đầu tiên cần làm là phải hiểu rõ nguyên nhân mà ông ta buồn mới được.
Trương Minh Hoàng sửng sốt, mình buồn vì cái gì hả?
Một đứa nhỏ hỏi ông ta câu hỏi như thế, ông ta phải trả lời như thế nào đây?
Đứa bé này còn nhỏ như thế, cho dù ông ta có nói, cô bé cũng không hiểu.
Trương Minh Hoàng không trả lời, đôi mắt to sáng lắp lánh của Đường Vũ Kỳ cứ nhìn Trương Minh Hoàng, quan sát một hồi, Đường Vũ Kỳ lại mở miệng nói: “Chú đang đau lòng vì ai đó hả?”
“Tại sao cháu lại hỏi như vậy.” Trương Minh Hoàng kinh ngạc nhìn Đường Vũ Kỳ, câu nói này là cô bé thuận miệng nói ra, hay là cô bé đoán được?
“Bởi vì chú trông có vẻ như là một người không thiếu bắt cứ thứ gì, không thiếu đồ vật nào, vậy chắc chắn chú đang đau lòng bởi vì ai đó.” Đường Vũ Kỳ nhìn Trương Minh Hoàng, lời nói này rất chắc chắn, không mang theo nửa điểm mập mờ.
“Sao cháu lại biết là chú không thiếu cái gì?” Trương Minh Hoàng lại càng kinh ngạc hơn nữa, nếu như đứa bé này chỉ thuận miệng nói ra thì cũng thôi đi, nhưng mà hiển nhiên không phải là như vậy, đứa bé này thật sự có thể đoán được.
Suy luận của cô bé không sai, nhưng mà tại sao cô bé lại có thể kết luận là ông ta không thiều cái gì?
Trên thế giới này có rất nhiều người có tiền, nhưng mà người chân chính không thiếu thứ gì chắc là cũng không nhiều đâu nhỉ?
“Lúc nãy khi mà cháu nhìn chú, cháu nhìn thấy một mình chú đứng ở đằng đó, bộ dạng rất khó chịu, bộ dạng buồn bã của chú giống như là không cần cái gì hết, cháu cảm thấy là cho dù toàn bộ thế giới đặt ở trước mặt của chú thì chú cũng sẽ không cần, mẹ nói cái này gọi là vô dục… vô dục, đúng rồi, là vô dụng vô cầu. Một người vô dụng vô cầu, hoặc là đó chính là người xuất gia nhìn thấu hồng trần, hoặc là một người không thiếu cái gì hết, là một người muốn cái gì thì có cái đó. Hồi lúc nãy chú buồn như thế, chắc chắn chú không phải là người xuất gia nhìn thấu hồng trần, vậy thì chắc chắn là một người không thiếu gì hết.” Mặc dù bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn còn nhỏ, nhưng mà từ nhỏ đã học được rất nhiều thứ từ Tô Khiết, về phương diện quan sát, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là một người có thiên phú vô cùng cao.
Hơn nữa, Nhạc Hồng Linh, Sở Bách Hà, còn có Mộ Dung Tri đều dạy cô bé rất nhiều thứ.
Bây giờ sau khi trở lại nhà họ Đường, cô bé cũng học được rất nhiều thứ ở nhà họ Đường, mặc dù ông cụ Đường không nghiêm khắc đối với chuyện giáo dục con cháu, nhưng mà ông cụ Đường lại hiểu rất rõ là thiên phú và năng khiếu của bọn nhỏ cần phải được dẫn dắt từ từ, cho nên trong khoảng thời gian này ông cụ Đường vô tình hay cố ý mà đã dạy cho Đường Vũ Kỳ rất nhiều thứ.
Đương nhiên những thứ này cũng không phải là do Đường Vũ Kỳ chỉ thông qua quan sát mà có được, thật ra thì khi cô bé nhìn thấy Trương Minh Hoàng, không hiểu sao trong lòng của cô bé lại có suy nghĩ như vậy. Mẹ nói có đôi khi cô gái sẽ có giác quan thứ sáu, mẹ đã từng nói giác quan thứ sáu rất chuẩn xác.
Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy đây chính là giác quan thứ sáu của cô bé.
Trương Minh Hoàng cho rằng Đường Vũ Kỳ sẽ dựa vào khí chất và quần áo trên người của ông ta để phân tích, thậm chí Trương Minh Hoàng còn suy nghĩ đứa nhỏ này sẽ nói là bởi vì ông ta đẹp mắt giống như hồi lúc nãy.
Vậy mà có làm như thế nào Trương Minh Hoàng cũng không ngờ tới là Đường Vũ Kỳ lại nói ra những lời như vậy, đứa bé này cũng chỉ mới có năm sáu tuổi, vậy mà lại hiểu biết nhiều như thế.
Hơn nữa, lực quan sát của đứa bé này còn rất mạnh.
Hồi lúc nãy ông ta cũng chỉ đứng ở đây, cũng không làm cái gì, không nói cái gì, tại sao đứa bé này lại có thể nhìn ra nhiều thứ như thế?