CHƯƠNG 296
Tô Khiết cầm lấy, nhìn thoáng qua, sau đó trực tiếp cởi áo sơ mi ra, giấu thẻ nhớ vào lớp trong của áo lót.
Cô giấu ở chỗ thế này, người khác muốn lấy được cũng sợ là rất khó.
“Cô không sợ gặp được lưu manh…” Tống Vân nhìn thoáng qua, cười gian nói: “Dáng người của cô đừng nói là đàn ông, một người phụ nữ như tôi nhìn còn mê, nhịn không được muốn sờ một chút.”
Lúc Tống Vân nói chuyện còn vươn tay giả bộ như muốn sờ ngực cô nữa.
“Biến.” Tô Khiết nhanh nhẹn tránh đi.
“Tôi đi trước đây.” Tô Khiết cũng không ở lại đây lâu, lúc cô vào nơi này thì đã phát hiện ra có người đang theo dõi nơi này, tuy rằng cô đã tránh đi những chỗ theo dõi đó, những mà cũng không thể bảo đảm sẽ không bị bọn họ phát hiện ra, ở lại đây lâu thì sẽ rất nguy hiểm.
Đương nhiên, bây giờ những người đó theo dõi Tống Vân, trong khoảng thời gian ngắn Tống Vân muốn rời khỏi thành phố A chỉ sợ là hơi khó, chuyện này sau này cô sẽ nghĩ cách sau, bây giờ chuyện quan trọng nhất là lấy tài liệu đi.
Tô Khiết cũng không nói thêm gì nữa, cô mở cửa phòng ra, quan sát một lúc, không thấy có điêu gì khác thường thì mới mở cửa phòng ra.
Tô Khiết vừa bước ra khỏi phòng đã đi ngay đến chỗ thang máy.
Lúc cô đi lên đã sử dụng thang máy chuyên dụng, tính ẩn nấp của thang máy chuyên dụng sẽ tốt hơn, cũng sẽ an toàn hơn.
Bởi vì trong đoạn thời gian này rất ít người, người bình thường cũng không dùng thang máy chuyên dụng, cho nên bây giờ thang máy vẫn còn đang ngừng ở tầng 22.
Tô Khiết ấn một cái, thang máy lập tức mở ra.
Tô Khiết bước vào thang máy, tuy rằng thang máy chuyên dụng phản ứng rất nhanh, nhưng mà Tô Khiết vẫn bấm nút đóng lại.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, chỉ là ngay lúc cửa thang máy sắp sửa đóng lại, bên ngoài thang máy đột nhiên xuất hiện một người.
Một người đàn ông!!
Đôi mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào bên trong thang máy, nói đúng ra là xuyên qua khe hở nhìn cô, người đàn ông vươn tay nhấn nút thang máy.
Nhưng mà cuối cùng vẫn chậm một bước, cửa thang máy không mở ra nữa, nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.
Tô Khiết chỉ liếc mắt nhìn lướt qua ngay khoảnh khắc thang máy đóng cửa lại, cô nhìn xuyên qua khe cửa, nhận ra được người đứng ở bên ngoài là Nguyễn Hạo Thần.
Tình huống gì thế này?!
Tô Khiết không ngờ tới Nguyễn Hạo Thần sẽ xuất hiện ở đây vào lúc muộn thế này, lại còn trùng hợp gặp nhau nữa, nếu lúc nãy Nguyễn Hạo Thần nhanh hơn một bước thì có lẽ thang máy sẽ mở ra lần nữa, anh sẽ vào được và đến lúc đó sợ là anh có thể nhận ra cô.
Anh nhận ra cô?! Tô Khiết nghĩ đến đây thì đột nhiên thầm hít một hơi khí lạnh, lúc nãy cô nhận ra Nguyễn Hạo Thần, vậy anh có nhận ra cô hay không?
Hiện tại cô có trang điểm, hoàn toàn không giống với dáng vẻ lúc ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, có thể nói là khác nhau một trời một vực, theo lý thuyết mà nói Nguyễn Hạo Thần không thể nào nhận ra cô được.
Nhưng Tô Khiết lại có cảm giác không yên lòng, cô nhớ ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn qua khe hở thang máy lúc nãy, chính xác mà nói thì khí ấy chắc hắn anh đang nhìn chằm chằm cô xuyên qua khe hở thang máy.