Chương 3241
Câu nói này của Phạm My lúc này ở trong tai của Cậu Tô giống như âm thanh của tự nhiên, vô cùng dễ nghe, vô cùng êm tai.
Lúc này Phạm My ở trong lòng của Cậu Tô quả thật đã trở thành Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Trong lòng Cậu Tô vô cùng cảm kích Phạm My, thật tốt, thật sự quá tốt rồi!
Nếu như anh ta và Tiểu Cửu lên tiếng, cô chủ nhà họ Đường chắc chắn sẽ nghi ngờ, như bà Đường lên tiếng, cô chủ nhà họ Đường chắc chắn sẽ không nghỉ ngờ điều gì.
Chỉ cần bà Đường lấy mấy sợi tóc xuống, cho dù tiện tay ném xuống đắt, Cậu Tô tin, bọn họ vừa rời đi giây trước, giây sau Thành thiếu chủ có thể lây được sợi tóc.
Về điều này, Cậu Tô không hề nghi ngờ năng lực của Thành thiếu chủ.
Mà Cậu Tô biết từ trước đến nay Thành thiếu chủ làm việc không hạn chế một kiểu, vì vậy chắc chắn Thành thiếu chủ sẽ không ghét bỏ cách thức này.
Trong lòng Tiểu Cửu cũng không khỏi nhảy nhót, thật sự là tìm được con đường trong hoàn cảnh khốn khó, như vậy, việc đã được giải quyết, chỉ cần lầy được tóc của cô chủ nhà họ Đường là có thể làm xét nghiệm AND, rất nhanh có thể biết được rốt cuộc cô chủ nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ không!
Chỉ cần lấy được tóc của cô chủ nhà họ Đường là có thể làm xét nghiệm AND, rất nhanh có thể biết được rốt cuộc cô chủ nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ không!
“Để cháu tự làm.” Tô Khiết không để cho Phạm My làm, mà tự mình cầm chiếc kẹp tóc về phía trước, sau đó nhặt sợi tóc trên chiếc kẹp tóc xuống.
Tô Khiết vo sợi tóc lại, sau đó muốn tìm một cái thùng rác để vất vào.
Phía trước không xa có một chiếc thùng rác, Tô Khiết đi về chiếc thùng rác.
Cậu Tô lại trợn tròn mắt, không phải chứ, không phải là hai sợi tóc thôi sao? Cũng phải ném vào trong thùng rác?
Nếu như sợi tóc này ném trên đất, nhặt lên rất dễ dàng, nhưng nếu như ném vào trong thùng rác tìm kiếm sẽ khó hơn, nếu như không may mắn, sau đó có người ném thứ khác vào, đến lúc đó có lẽ sẽ không tìm thấy được.
Cho dù là may mắn tìm thấy được cũng không biết có thể dùng không, hơn nữa trong thùng rác nói không chừng còn có những sợi tóc khác, đến lúc đó không phân biệt của ai với ai.
Cậu Tô cảm thấy tuyệt đối không thể để cô chủ nhà họ Đường ném sợi tóc bảo bối vào trong thùng rác.
Đây là thứ mà bọn họ phải mất trăm cay nghìn đắng mà không lấy được, sao có thể lãng phí như vậy.
Cậu Tô muốn đi về phía trước giúp cô chủ nhà họ Đường nhận lấy, anh ta không ngại khi cô chủ nhà họ Đường xem mình thành thùng rác, hơn nữa anh ta còn rất vui vẻ.
Nhưng Cậu Tô lo lắng cô chủ nhà họ Đường sẽ nghi ngờ anh ta.
Bây giờ cuối cùng Cậu Tô cũng có chút tự hiểu, biết anh ta ở trước mặt cô chủ nhà họ Đường một chút chữ tín cũng không có, vì vậy tuyệt đối không thể do anh ta ra mặt, cho dù là Tiểu Cửu ra mặt cũng tốt hơn anh ta.
Cậu Tô nhấc chân, sau đó giẫm lên chân của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn anh ta, lúc đối diện với ánh mắt của Cậu Tô, Tiểu Cửu có chút sững sờ, cho dù nói thế nào cô ta cũng cùng lớn lên với Cậu Tô, vì vậy cô ta vẫn có thể hiểu được ý mà Cậu Tô muốn biểu đạt lúc này.
Tiểu Cửu lúc này thực ra trong lòng rất sốt ruột, cô ta do dự một lúc, sau đó đi thẳng đến trước mặt Tô Khiết: “Cô Đường, tôi giúp cô vứt nhé.”
Tiểu Cửu cũng biết cô ta làm như vậy rất có khả năng sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của cô chủ nhà họ Đường, nhưng đồng thời Tiểu Cửu cũng biết, nếu như bỏ qua cơ hội này, muốn tìm một cơ hội khác chỉ sợ là khó càng thêm khó.