Chương 3
Đúng, chính là như vậy.
Cô không dám ở lại thêm, lần mò nhặt quần áo rơi rải rác, trong bóng tối không nhìn thấy rõ nên cô chỉ có thể dựa vào cảm giác để mặc vào.
“Cô dự định rời đi như thế à?” Chỉ là khi cô đang định xoay người rời đi, một giọng nói đột nhiên vang lên trong bóng tối, tuy âm thanh không lớn nhưng ở trong sự yên tĩnh này lại đặc biệt kinh người.
Trái tim Tô Khiết run rẩy vì kinh ngạc.
Chẳng biết người đàn ông trên giường đã tỉnh lại từ lúc nào, anh dựa nghiêng người vào đầu giường, đang nhìn cô. Trong bóng tối, cô không nhìn ra cảm xúc của anh, chẳng qua bởi vì chuyện lúc trước, giọng anh khàn khàn mà gợi cảm.
Đêm qua, người phụ nữ này nhảy qua cửa sổ vào phòng anh, sau đó…
Bây giờ không ngờ cô lại muốn rời đi như thế? Cô còn thật sự dám nghĩ!
“Không thì sao chứ?” Tô Khiết không động đậy chỉ hơi nghiêng người qua. Tuy trong bóng tối không nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh, cô vẫn cảm giác được rõ ràng lúc này anh đang lộ ra vẻ nguy hiểm khiến người ta khiếp sợ.
Xem ra, cô chọc phải một người không thể trêu vào rồi.
“Tính toán món nợ trước đã.” Giọng điệu người đàn ông thoáng cao hơn vài phần, rõ ràng không định bỏ qua.
Tô Khiết kinh ngạc, khóe mắt giật giật. Tính toán món nợ à? Món nợ này phải tính thế nào?
Phải nói đêm qua đúng là cô sai!
Tô Khiết biết rõ bây giờ người đàn ông này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, cô phải nghĩ cách tự cứu mình thôi!
Cô cũng hiểu rõ, dưới tình huống bình thường mình muốn chạy trốn ngay dưới mí mắt của người đàn ông như vậy thì không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Cho nên cô phải nghĩ cách khác, chỉ có đánh bất ngờ mới có khả năng chiến thắng!
“Được.” Trong phút chốc, cô đột nhiên cười khẽ thành tiếng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía anh: “Anh đừng nóng giận, chúng ta cứ chuyện nào giải quyết chuyện đó đã.”
Lúc này giọng cô càng khàn hơn, khác hẳn với bình thường.
“Ồ? Thế nào là chuyện nào giải quyết chuyện đó?” Người đàn ông hơi nhướng mày. Anh có hơi bất ngờ khi thấy cô đột nhiên trở nên sảng khoái, đôi mắt cười như không cười nhìn bóng dáng cô chậm rãi tới gần.
Chuyện nào giải quyết chuyện đó à? Thật ra anh cũng muốn xem thử người phụ nữ này muốn chuyện nào giải quyết chuyện đó thế nào?
Cô đi rất chậm, ngón tay khẽ đụng phải quần áo của anh ở trên ghế, lòng bàn chân đạp lên chiếc áo ngủ anh ném xuống sàn trong giây phút cuồng loạn vừa rồi, khóe mắt nhìn lướt qua điện thoại đang lóe ra ánh sáng màu xanh anh sạc ở trên tủ đầu giường.
Lúc này trong bóng tối, anh cũng chỉ có thể thấy bóng dáng của cô, không nhìn thấy rõ dáng vẻ cô thế nào, tất nhiên cũng không nhìn thấy rõ những cái khác.
Thật ra, công tắc đèn ở ngay bên cạnh anh, anh chỉ cần nhẹ nhàng thò tay ra là có thể bật sáng đèn phòng, nhưng anh vẫn không bật đèn.
Anh rõ ràng không vội hoặc càng hưởng thụ cảm giác mèo mặc sức vờn chuột trong bóng tối này hơn.
Khi cô đến gần bên cạnh anh liền dừng lại, chậm rãi cúi xuống kéo tay anh.
Anh khẽ nhíu mày, trong mắt tối tăm. Cô muốn làm gì??