Chương 3135
Cái này là sao? Là ý gì?
Hơn nữa hồi nãy Nguyễn Tầm Trung còn nói thậm chí một cuộc gọi liên quan đến nhà họ Nguyễn cũng còn không có?
Nguyễn Bạc Vệ qua đời, chuyện lớn như vậy, mà nhà họ Nguyễn lại không gọi cho Nguyễn Hạo Thần ư?
Sao có thể?
Hồi nãy trên mạng không phải còn tung tin nói ông cụ Nguyễn đã gọi cho Nguyễn Hạo Thần rất nhiều lần bảo Nguyễn Hạo Thần về sao?
Nếu như Nguyễn Bạc Vệ qua đời, ông cụ Nguyễn không gọi cho Nguyễn Hạo Thần lấy một cuộc thì chuyện này chính là ông cụ Nguyễn không đúng, Nguyễn Hạo Thần không có gì sai hết.
Đừng nói Nguyễn Hạo Thần chỉ là đến trễ, cho dù Nguyễn Hạo Thần có không đến thì cũng đều không thể là lỗi của Nguyễn Hạo Thần, dù sao cậu ba Nguyễn trước đó đã rời khỏi nhà họ Nguyễn, mà nhà họ Nguyễn bên này không có thông báo cho cậu ba Nguyễn.
Lời này là do Nguyễn Tầm Trung nói ra, người khác hoàn toàn không nghỉ ngờ gì, bởi vì ai cũng biết Nguyễn Tầm Trung và Nguyễn Hạo Thần chắc chắn là đối lập nhau, Nguyễn Tầm Trung chỉ có thể hại Nguyễn Hạo Thần, chứ không thể giúp Nguyễn Hạo Thần được.
Sắc mặt của Bà cụ Nguyễn nhất thời trở nên càng khó coi hơn, chuyện này không ai rõ hơn bà ta hết, nhà họ Nguyễn đích thực không có gọi cho Nguyễn Hạo Thần qua, bà ta không gọi, ông cụ Nguyễn không gọi, ngay cả người làm nhà họ Nguyễn cũng đều không có gọi qua.
Cho nên, trong điện thoại của Nguyễn Hạo Thần chắc chắn không thể có lịch sử cuộc gọi với nhà họ Nguyễn bên này được.
Bà ta hiểu tính của Nguyễn Hạo Thần, bà ta tin Nguyễn Hạo Thần sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này, nhưng bà ta không ngờ Nguyễn Tầm Trung lại làm loạn.
“Bà nội, bà và ông nội không phải đã gọi cho anh ta rất nhiều lần sao? Ông bà dùng điện thoại nào gọi vậy? Máy bàn trong nhà? Hay là điện thoại của bà, tại sao trên điện thoại anh ta chả có lấy một lịch sử cuộc gọi nào vậy?” Nguyễn Tầm Trung khẽ quay đầu nhìn sang sắc mặt khó coi của Bà cụ Nguyễn, Nguyễn Tầm Trung chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, hôm nay nếu như anh ta đã làm loạn thì sẽ hoàn toàn làm rõ chuyện này luôn, nếu không thì trò của anh ta hôm nay sẽ uỗng phí rồi, không ý nghĩa gì nữa!!
Bà cụ Nguyễn nghe thấy lời nói của Nguyễn Tầm Trung, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng liếc nhìn Nguyễn Tầm Trung một cái: “Con quậy đủ chưa? Trước kia con làm ầm ï cũng thôi đi, hoàn cảnh này mà cũng ầm ĩ? Bà thấy là con điên rồi.”. “
“Bà nội, con lần này thật sự không phải quậy phá, con chỉ là không hiểu rõ, không phải bà gọi cho anh ta rất nhiều lần sao? Làm sao không có nhật ký được?” Nguyễn Tầm Trung vẻ mặt vô tội, lại có chút sững sờ, đảo mắt về phía Nguyễn Hạo Thần: “Anh xóa nhật ký rồi à?”
Nguyễn Tầm Trung trong lòng biết rất rõ Nguyễn Hạo Thần sẽ không làm như vậy, anh ta lúc này nói vậy là cố ý.
“Chuyện này sao có thể? Cậu ba Nguyễn làm sao có thể làm thế, cậu chủ nhỏ nhà họ Nguyễn đây là đang xúc phạm cậu ba Nguyễn.” Nguyễn Tầm Trung vừa nói ra, có người không nhịn được trực tiếp phản bác.
Mọi người cùng phản bác, đại đa số những người có mặt đều lên tiếng đồng ý, người không lên tiếng thì trong lòng cũng nghĩ như thế.
“Vậy? Chuyện đó là sao?” Nguyễn Tầm Trung ngắn ra, vô cùng vô tội.
Anh ta ngừng một chút, chỉ một lát đó, không đợi Bà cụ Nguyễn lên tiếng, anh ta liền quay sang Bà cụ Nguyễn, kinh ngạc nói: “Bà nội, chẳng lẽ nhà họ Nguyễn không gọi điện thoại cho anh ta sao?”