Chương 3132
“Nguyễn Hạo Thần, anh có ý gì? Anh dám làm không dám nhận sao? Anh tự mình nói xem ông cụ đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại vậy, anh đều từ chối ông cụ, nói sẽ không về mà?”
Nguyễn Tầm Trung rõ ràng không muốn ngừng lại, rõ ràng là cố ý muốn gây ầm ï.
“Sao? Nguyễn Hạo Thần anh muốn làm con rùa rụt cổ ư? Vậy bây giờ tôi kêu ông cụ tới, nói rõ ràng trước mặt.” Nguyễn Tầm Trung nhìn trông vô cùng tức giận, vô cùng không cam tâm, bộ dạng đó trông rất giống rất không muốn để Nguyễn Hạo Thần về.
“Hạo Thần, cháu về rồi.” Bà cụ Nguyễn vội vàng đi qua đó, trông có chút kích động: “Tốt quá rồi, thật sự tốt quá rồi, cháu có thể về thật là tốt quá, bà và ông nội đã đợi cháu rất lâu rồi.”
Bà cụ Nguyễn không muốn làm lớn chuyện, trong lòng bà ta rõ hơn ai hết, bà ta và ông cụ Nguyễn không có gọi cho Nguyễn Hạo Thần, bọn họ chỉ là tung tin Nguyễn Bạc Vệ qua đời ra bên ngoài, sau đó để Nguyễn Hạo Thần tự nhìn thấy, sau đó để Nguyễn Hạo Thần tự về.
Bởi vì chỉ có như vậy, kế hoạch tiếp theo của bọn họ mới càng thêm thuận lợi!!
Cho nên, lúc này Bà cụ Nguyễn đương nhiên không muốn Nguyễn Tầm Trung làm lớn chuyện.
Bà cụ Nguyễn hiểu tính của Nguyễn Hạo Thần, bà ta biết Nguyễn Hạo Thần sẽ không làm ầm ï ở những dịp thế này, cho nên Bà cụ Nguyễn không lo lắng chuyện sau khi Nguyễn Hạo Thần về, nhưng bà ta không ngờ Nguyễn Tầm Trung sẽ làm ầm ï.
Lúc Bà cụ Nguyễn nói chuyện còn trừng Nguyễn Tầm Trung một cái.
“Bà nội, không thể để yên như vậy được, bà với ông nội trước đó không phải đã gọi cho anh ta rất nhiều lần rồi sao, không phải anh ta đều nói sẽ không về ư? Cho nên bây giờ phải nói rõ ràng mọi chuyện.”
Nguyễn Tầm Trung giả vờ như không có hiểu ý của Bà cụ Nguyễn, vẫn tiếp tục làm ầm ï.
“Được rồi, cháu làm loạn gì vậy? Hôm nay là tình huống gì cháu có biết không? Còn ra thể thống gì nữa?” Bà cụ Nguyễn tức giận, lại trừng Nguyễn Tầm Trung một cái, rõ ràng đã có ý giận dữ.
“Bà nội, không phải cháu làm loạn, mà là Nguyễn Hạo Thần quá đáng quá, hồi nãy cháu đã nhìn thấy tin tức trên mạng rồi, ông bà gọi cho anh ta nhiều cuộc như vậy, anh ta đều nói không về,anh ta rõ ràng là đang cố ý chọc tức ông bà.” Nguyễn Tầm Trung không những không ngừng lại mà giọng nói còn cất cao hơn vài phần.
“Bà nội, bà và ông nội có phải đã gọi cho anh ta rất nhiều lần rồi không, có phải anh ta đều nói sẽ không về đúng không?” Nguyễn Tầm Trung vẫn có ý hỏi Bà cụ Nguyễn.
Sắc mặt Bà cụ Nguyễn khẽ thay đổi, trong lòng càng tức giận hơn vài phần, nhưng dưới tình huống này bà ta cũng không thể tức giận, càng không thể nói gì nhiều: “Được rồi, đừng làm ồn nữa, mấy chuyện này không cần cháu quan tâm.”
“Không được, những chuyện khác cháu có thể không quan tâm, nhưng chuyện này cháu nhát định phải quan tâm, cháu không thẻ để anh ta chọc tức bà và ông nội như vậy.” Nguyễn Tầm Trung trực tiếp tiền lên trước, một tay xoè ra trước mặt Nguyễn Hạo Thần: “Lấy điện thoại ra, để mọi người coi nhật ký cuộc gọi của anh.”
“Không được, những chuyện khác cháu có thể không quan tâm, chuyện này cháu nhất định phải quan tâm, cháu không thể để anh ta chọc tức bà và ông nội như vậy.” Nguyễn Tầm Trung trực tiếp tiền lên trước, một tay xoè ra trước mặt Nguyễn Hạo Thần: “Lấy điện thoại ra, để mọi người coi nhật ký cuộc gọi của anh.”
“Tầm Trung, cháu làm loạn gì vậy?” Sắc mặt Bà cụ Nguyễn thay đổi, trong giọng nói cũng có thêm nhiều sự nghiêm nghị.
“Cháu không phải đang làm loạn mà, cháu đang làm đại sự, cháu chỉ muốn mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta thôi.” Nguyễn Tầm Trung bình thường không đụng chạm với ông cụ Nguyễn và Bà cụ Nguyễn ở nhà họ Nguyễn qua, trước giờ, anh ta chỉ cần có ăn, có uống, có chơi là được.
Người của nhà họ Nguyễn có quan tâm hay không anh ta đều không để ý, ông cụ Nguyễn và Bà cụ Nguyễn thỉnh thoảng cũng có nói anh ta, anh ta đều nghe vào tai trái rồi ra bằng tai phải.