2999
Chỉ là khi cả người như nhũn ra, đồng thời cô cũng cảm thấy dường như hô hấp ngày càng khó khăn, cô giống như thật sự trôi dạt vào những đám mây, nơi đó không có không khí, vì vậy cô sắp không thở nổi rồi.
Cuối cùng cậu cả Đường cũng buông cô ra, nhìn thấy cô thở hổn hển, khóe môi cong lên mỉm cười, hô hấp của anh hỗn loạn, trái tim cũng hỗn loạn rồi.
Cảm giác vừa rồi khiến anh say mê, anh hận không thể tiếp tục nữa, chỉ là rõ ràng đồ ngốc này không có chút kinh nghiệm gì, thậm chí cô còn quên mất hít thở.
Lâm Bối thở hổn hển mấy hơi mới cảm thấy dường như cuối cùng mình cũng sống lại rồi, giờ phút này Đường Lăng ép lên người cô, Đường Lăng rất nặng, nhưng lần này cô không đẩy anh ra, mà đôi mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
Giờ phút này trong mắt cô mang theo mấy phần mê mang, lấp lóe ánh sáng, còn có mông lung tựa như bị ngấm men say.
Dáng vẻ này thật giống như một con nai con đáng thương bị lạc đường.
Cậu cả Đường vẫn luôn muốn thực hiện dần dần từng bước nhìn thấy cô như vậy, thật sự rất muốn đè cô dưới người rồi hung hăng bắt nạt cô!
Nhưng mà cậu cả Đường vẫn nhịn được, anh biết cô không phải cô gái bình thường, trên người cô phải gánh chịu quá nhiều thứ, trong lòng cô cũng có quá nhiều áp lực, vì vậy cô có kiên cường mà người khác không có, cô bình tĩnh, cô thông minh, đồng thời cô cũng cảnh giác và cẩn thận.
Vì vậy vẫn phải thực hiện dần dần từng bước… Trong lòng cậu cả Đường thầm mắng một câu, sau đó miễn cưỡng đứng dậy, dời khỏi người cô, anh cảm thấy anh còn tiếp tục nhìn đôi mắt này như vậy, có lẽ anh sẽ thật sự không khống chế được nữa.
Rõ ràng Lâm Bối không ngờ anh sẽ đứng dậy dời khỏi người mình như vậy, ánh mắt Lâm Bối khẽ chuyển động, đôi mắt trong suốt di chuyển theo chuyển động của anh, rõ ràng cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
“Đừng nhìn như vậy nữa, nếu không, hôm nay chúng ta cũng đừng ra ngoài nữa.” Đường Lăng cảm thấy anh có thể chết ở trong tay người phụ nữ này, cô không cần phải làm gì cả, chỉ một ánh mắt là có thể hành hạ chết anh.
Lâm Bối nghe thấy lời nói của anh thì ngẩn người, sau khi hiểu rõ ý tứ của anh, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó sắc mặt bắt đầu chuyển đỏ, dần dần cả khuôn mặt và cổ đều đỏ bừng lên.
Rốt cuộc vừa rồi cô làm sao vậy?!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Trong lòng Đường Lăng thở dài một hơi, cô có biết dáng vẻ bây giờ của cô quyến rũ nhường nào hay không?!
Thực hiện dần dần từng bước chó má, anh thật muốn làm theo khát vọng trong lòng, cứ như vậy… Đường Lăng mới rời đi một chút đột nhiên lại tới gần lần nữa, đôi mắt sâu thẳm cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cô.
Lâm Bối bị anh nhìn chằm chằm như vậy không nhịn được hơi hoảng hốt, đáy lòng còn mang theo chút sợ hãi, anh như thế này hơi đáng sợ, như chó sói vậy.
Cơ thể Lâm Bối rụt lại theo bản năng, sau đó từ từ lùi về phía sau, cô cảm thấy Đường Lăng bây giờ vô cùng vô cùng nguy hiểm.
“Anh đừng đến đây.” Giọng nói Lâm Bối mang theo run rẩy, cơ thể co rụt lại theo bản năng, đôi mắt tựa như nai con mang theo hoảng sợ.
Cô không biết cô như vậy hấp dẫn người khác như thế nào, cô như vậy càng khiến người khác muốn bắt nạt thế nào.
“Là em quyến rũ tôi.” Đường Lăng nhìn thấy cô như vậy, đôi mắt sâu hơn mấy phần, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
“Tôi không, tôi không có…” Lâm Bối cảm thấy vô cùng oan uổng, cô quyến rũ anh lúc nào chứ, cô đều hận không thể dứt khoát đá anh ra.
“Em có.” Đường Lăng cắt ngang lời cô, thoạt nhìn lúc này anh đặc biệt nghiêm túc: “Mỗi giây mỗi phút em đều đang quyến rũ tôi…”
Quyến rũ khiến anh sắp phát điên!!!
Đối với anh mà nói, mỗi cử chỉ hành vi của cô, mỗi câu mỗi chữ của cô, mỗi tiếng cười giọng nói của cô, đối với anh vừa là rượu ngon lại vừa là thuốc độc!