Chương 2992

Lâm Bối tỉnh hồn, nhanh chóng nhìn căn phòng, nhìn ra đây không phải là phòng cô, hẳn là phòng khách sạn: “Tại sao tôi lại ở đây?”

Đây cũng là phòng khách sạn Đường Lăng đặt, nhưng tại sao cô lại ở đây?

“Ngày hôm qua cô ngủ trong xe, tôi bế cô lên.” Đường Lăng mang trên mặt cười, mặt đầy thản nhiên, lời cũng nói cực kỳ tự nhiên.

Chẳng qua là, Lâm Bối lại hoảng sợ lòng cũng khẽ run: “Anh… Anh bế tôi vào?”

Cô quả thực không cách nào tưởng tượng tình cảnh như vậy, Đường Lăng một người đàn ông, bây giờ cô cũng mặc quần áo đàn ông, lối ăn mặc đàn ông, Đường Lăng bế cô mặc trang phục đàn ông vào khách sạn?

Những người khác nhìn sẽ nghĩ như thế nào?

Nếu để người quen biết cô thấy được, nếu truyền ra ngoài, hậu quả kia cô cũng không dám nghĩ!

Sao Đường Lăng dám?

“Đường Lăng, anh điên rồi sao.” Lâm Bối tức giận khẽ run, một đôi tròng mắt hung hãn trợn mắt nhìn anh, người đàn ông này không cố kỵ cô, chẳng lẽ anh cũng không lo cho anh sao?

“Đường Lăng, anh điên rồi.” Lâm Bối tức đến run người, ánh mắt hằn học nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này không lo lắng cho tình huống của cô, chẳng lẽ anh cũng không lo lắng cho chính mình sao?!

Thân phận của anh như vậy, nếu để người khác phát hiện anh ôm một người đàn ông vào khách sạn, thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.

“Hôm qua ở trên xe em ngủ giống hệt con heo nhỏ, gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi cũng không còn cách nào khác.” Đường Lăng nhìn vẻ mặt tức giận của cô, rất tốt bụng giải thích, thoạt nghe giọng điệu kia cực kỳ vô tội.

“Cái gì gọi là không có cách nào, anh không biết nghĩ cách gọi tôi dậy sao?” Lâm Bối nhìn anh, tức không chịu được, cô chỉ ngủ thôi, cũng không phải chết rồi, sao có thể gọi không tỉnh.

Còn nữa, ai là heo, anh mới là heo!!!

“Thật sự không có cách nào, hôm qua em ngủ say quá, giống như đã mấy ngày không ngủ vậy, gần đây làm gì mà mệt mỏi đến vậy?” Trên mặt Đường Lăng vẫn mang theo tươi cười, giọng nói vẫn nhẹ nhàng từ tốn, không nghe ra bất kỳ khác thường nào.

Chỉ là khi Lâm Bối nghe thấy lời này của anh thì thầm giật mình, quả thật gần đây cô vẫn luôn ngủ không ngon, gần như mấy đêm liền không ngủ được, đây cũng là bởi vì mang thai tạo thành, vì vậy tất nhiên không thể để cho Đường Lăng biết.

Trong lúc nhất thời Lâm Bối cũng không còn lòng dạ đi trách móc chuyện Đường Lăng ôm cô vào khách sạn nữa, cô giơ tay đẩy Đường Lăng ra, sau đó định đứng dậy.

Chỉ là, khi cô vừa muốn đứng dậy lại phát hiện không đúng, quần áo cô mặc trên người vẫn là quần áo đêm qua, bởi vì cô phải ra ngoài, phải ngồi máy bay nên mặc quần áo thoải mái, mặc vậy ngủ cũng không có vấn đề gì.

Ngoài áo khoác, quần áo khác đều vẫn hoàn hảo mặc trên người, nhưng lại không thấy băng vải quấn trước ngực cô đâu, bị người ta cởi ra rồi.

Không cần đoán Lâm Bối cũng biết, người cởi băng vải ra không thể nào là người khác, chỉ có thể là Đường Lăng.

Lâm Bối nghĩ đến cảnh tượng Đường Lăng cởi băng vải của cô ra, âm thầm thở hắt ra, Đường Lăng cũng không phải là chính nhân quân tử gì, cô vẫn nhớ rõ cảnh tượng Đường Lăng cởi băng vải của cô trong toilet lần trước, khi đó cô vẫn tỉnh táo mà Đường Lăng còn sờ s0ạng.

Huống hồ hôm qua cô lại ngủ, cô thật sự không tin Đường Lăng sẽ không nhìn bậy hay không sờ bậy.

Lâm Bối nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt nhóm lên lửa giận, hàm răng âm thầm nghiến chặt.

“Thứ đồ chơi kia quấn rất chặt, không thoải mái, tôi cởi ra giúp em.” Đường Lăng không hề để ý đến lửa giận sắp bốc cháy của cô, trái lại ý cười trên mặt còn rực rỡ hơn mấy phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play