Chương 2967
“Ừm, trước đây các con đã quen nhau rồi, cũng coi như là bạn bè, con bị thương con bé đến thăm con cũng là chuyện bình thường.” Mẹ Trác cố nặn ra một nụ cười, trong lời nói rõ ràng có ý khác.
“Mẹ, con sẽ kết hôn với Viên Ngữ, sau khi vết thương của con khỏi được ra viện, chúng con sẽ đi đăng ký rồi tổ chức đám cưới.” Trác Thanh là người thông minh, đương nhiên nghe ra được ý của mẹ mình. Tám năm trước vì hiểu lầm nên anh đã khiến Viên Ngữ chịu uất ức, bây giờ anh sẽ không để cô chịu thêm uất ức nào nữa.
Tám năm trước anh đã bàn đến chuyện kết hôn với Viên Ngữ, anh từng cầu hôn cô, cô cũng đã đồng ý rồi, anh nợ cô một đám cưới.
Bây giờ anh sẽ bù lại cho cô, không thiếu thứ gì, dù là ai cũng không thể ngăn cản anh.
“Con… các con?” Mẹ Trác giật mình, tuy vừa nãy bà ta đã nhìn ra sự âu yếm ngọt ngào giữa hai người, nhưng bây giờ chính tai nghe Trác Thanh nói ra những lời như vậy vẫn không chấp nhận được.
“Không phải các con đã chia tay rồi sao? Tám năm trước cô ta đối xử với con thế nào, con quên rồi sao?” Trong lòng mẹ Trác tức giận, hiển nhiên đã quên chuyện tám năm trước sai Trác Hiểu Lam làm.
“Mẹ, con đã biết hết chuyện tám năm trước rồi.” Trác Thanh vốn không muốn vạch mặt nhưng mẹ Trác đã nói đến đây rồi, đương nhiên anh phải nói rõ, anh sẽ không khiến Viên Ngữ phải bị bắt nạt thêm nữa.
Mẹ Trác sững sờ, hai mắt tròn xoe, môi mấp máy nhất thời nói không nên lời.
“Được rồi, nói chuyện chính trước.” Ba Trác biết bây giờ không phải lúc cãi nhau, chuyện giữa Trác Thanh và Viên Ngữ cũng không phải cãi nhau vài câu là có thể giải quyết.
Trác Thanh cuả hiện tại đã không còn là Trác Thanh của tám năm trước, sẽ không dễ dàng mắc bẫy nữa.
“Chuyện chính, đúng, chuyện chính.” Mẹ Trác được ba Trác nhắc nhở mới nhớ mình vẫn còn có chuyện quan trọng hơn.
“Trác Thanh à, nhà họ Đường và Nguyễn Hạo thần muốn khiến chị con ngồi tù, con nhất định phải giúp chị con, bây giờ chỉ có con mới giúp được chị thôi.” Mẹ Trác lập tức thay đổi chủ đề, bây giờ cứu con gái ra mới là chuyện quan trọng nhất.
“Mẹ muốn con phải giúp thế nào?” Mắt Trác Thanh thoáng trầm xuống, anh đã biết trước mục đích ba mẹ đến đây.
“Con đừng làm nhân chứng cho nhà họ Đường nữa, con hãy làm nhân chứng cho chị gái con, con hãy giúp chị con kiện mấy người nhà họ Đường.” Mẹ Trác nói câu này rất hùng hồn, dường như không hề cảm thấy có gì bất ổn.
Viên Ngữ nghe thấy câu này của mẹ Trác mà sửng sốt, nhưng cô cũng không nói gì.
Trác Thanh không khỏi cười khẩy: “Chị đã làm sai biết bao nhiêu chuyện, tất cả mọi chuyện đều do chị gieo gió gặt bão. Mẹ bảo con nói dối làm giả nhân chứng, mẹ muốn tống con trai mẹ vào tù sao?” Trác Thanh biết mẹ mình lúc nào cũng thiên vị chị gái hơn, nhưng anh không ngờ bà ta lại không có giới hạn như thế.
“Con xin lỗi, con không làm được, con muốn nghỉ ngơi, mời ba mẹ về cho.” Trác Thanh cảm thấy lòng nguội lạnh, anh không muốn nói thêm nữa, vì anh không muốn cãi nhau với họ, không muốn khiến mọi chuyện trở nên quá khó coi.
Trác Thanh nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại, mặc cho ba mẹ Trác có nói thêm gì anh cũng không quan tâm.
Cuối cùng ba mẹ Trác thật sự không còn cách nào, đành phải ra về.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, ba mẹ Trác cũng chỉ có thể đến nhà họ Đường cầu xin ông cụ.
Chẳng mấy chốc hai người đã lại tới nhà họ Đường, quản gia nhà họ Đường trông thấy hai người họ cũng chỉ hờ hững nhìn lướt qua, sau đó quay người vào trong, vờ như không thấy!
Sáng nay hai người họ đã chọc giận ông bà cụ rất tức giận, mãi mới đuổi được đi, bây giờ lại tới làm gì?