Chương 2942
Đường Lăng thấy cô ngoan ngoãn lên xe thì cảm thấy hài lòng, khóe môi lại cong lên mỉm cười khó mà khống chế.
Vừa khéo là Nghiêm Vũ đang nói chuyện với Mạnh Lâm nên hai người họ không hề nhìn thấy cảnh này. Chỉ có tài xế cảm thấy rất kỳ lạ, cậu Đường là người có thân phận, bình thường đều là người khác mở cửa xe cho cậu, sao người này lại dám lên xe trước cậu chủ?
Sau đó tài xế thấy Đường Lăng lên xe, ngồi cùng Lâm Bối ở ghế sau, đương nhiên là gã sẽ không lắm lời.
Mạnh Lâm nói xong với Nghiêm Vũ, khi hai người xoay người lại thì phát hiện cậu Đường đã lên xe rồi.
Mạnh Lâm cũng mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.
Nghiêm Vũ chỉ có thể ngồi sau, đang lúc cậu ta định mở cửa xe thì Đường Lăng đột nhiên hạ cửa kính xe xuống nói: “Cậu tự bắt xe đi.”
Nghiêm Vũ ngớ người, cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc là tình huống gì đây? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Sao cậu ta lại bị cậu Đường vứt bỏ thế này?
Vì sao chứ?
Xe này rộng như vậy, ba người ngồi chung ở ghế sau cũng không thành vấn đề, vì sao không cho cậu ta lên xe?
Lúc này Nghiêm Vũ có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi bất cứ điều gì, cậu ta chỉ có thể gật đầu: “Được, tôi bắt xe tới đó.”
Mạnh Lâm cho rằng anh sắp xếp như vậy là có lý do đặc biệt nào đó nên cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Mạnh Lâm lên xe thì nhớ đến kế hoạch ban đầu, sau khi gặp cậu Đường phải lập tức báo cáo tình hình nơi này với anh, để anh nhanh chóng nắm bắt tin mấu chốt.
Mạnh Lâm cho rằng Lâm Bối được Đường Lăng dẫn theo, mà nếu đã là người anh dẫn theo thì có thể tin tưởng được, thế nên sau khi xe hơi lăn bánh, anh ta bắt đầu báo cáo tình hình bên này.
“Chỉ trong ba ngày này, người của Qủy Vực Chi Thành đã tấn công chúng ta hai lần. Chỗ cậu ba Nguyễn còn nghiêm trọng hơn, người của cậu ấy bị tấn công bốn lần rồi, cũng may chưa ai mất mạng.”
Lâm Bối không ngờ rằng người kia vừa lên xe đã lập tức báo cáo tình hình với Đường Lăng. Theo lý thì những chuyện này đều là chuyện cơ mật, người ngoài như cô không thích hợp nghe.
Lâm Bối chớp nhẹ mắt, cô lại không thể ngắt lời Mạnh Lâm, chỉ giương mắt nhìn Đường Lăng, tỏ ý nhắc nhở, nhắc anh rằng người ngoài này còn đang trên xe.
“Em bảo mệt mỏi còn gì? Tranh thủ chợp mắt một lát đi.” Đường Lăng cũng nhìn lại Lâm Bối, đương nhiên là anh hiểu ý cô, nhưng anh không để ý, không hề để ý chút nào.
Lâm Bối ngẩn người, thầm hít một hơi, nếu Đường Lăng đã không để ý thì cô còn e ngại làm gì nữa?
Ngược lại là Mạnh Lâm ngồi ghế trước nghe Đường Lăng nói vậy thì ngớ người, đồng thời dừng luôn không nói tiếp, vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ. Cậu Đường nhìn thì hiền hòa nhưng tác phong làm việc dứt khoát, cương quyết, không ngờ rằng anh cũng có lúc dịu dàng như vậy?
Chỉ là sao anh ta cứ cảm thấy có gì đó là lạ nhỉ?
Không phải sự dịu dàng này của cậu Đường nên dành cho phụ nữ sao? Bây giờ anh lại đối xử dịu dàng với một người đàn ông đúng là hơi….
“Nói tiếp.” Đường Lăng quét mắt về phía Mạnh Lâm. Sự dịu dàng anh dành cho Lâm Bối vừa nãy lập tức biến mất, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.
Mạnh Lâm không tự chủ giật giật khóe môi, được, phân biệt đối xử thế?
Đều là đàn ông với nhau, vì sao có thể phân biệt đối xử rõ ràng như vậy?
Bất công quá.