Chương 2928
Lâm Bối thầm thở ra, sau đó đứng thẳng, chậm rãi quay người, quay đầu lại.
Sau đó cô nhìn thấy đôi mắt như cười như không của Đường Lăng, còn có gương mặt tuấn tú phóng đại của Đường Lăng ngay trước mặt cô.
Lâm Bối không ngờ Đường Lăng cách cô gần thế, lúc này cô vừa quay người lại mà có cảm giác sắp chạm vào lồ ng ngực Đường Lăng rồi.
Lâm Bối lùi về sau theo bản năng, nhưng sau lưng cô là chỗ nghỉ, cô chẳng có đường lùi.
Đường Lăng giơ tay đặt lên chỗ nghỉ, vừa vặn là chỗ ngay bên má trái của Lâm Bối.
“Nói nghe nào, ban nãy nhìn gì vậy?” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt như đang cười, nhưng lại khiến trái tim Lâm Bối khẽ run.
Cô không ngờ sẽ bị bắt ngay tại trận, cô phải giải thích thế nào? Cô có thể giải thích thế nào?
“Không nhìn gì cả, chỉ ngắm phong cảnh tí thôi.” Vốn dĩ Lâm Bối đã rất khẩn trương, tư thế của Đường Lăng lúc này trông như đang ôm cô lại khiến cô càng khẩn trương hơn, cô cảm thấy lúc này trái tim đập rất là mạnh.
Thậm chí cô còn cảm giác đầu óc thông minh trước giờ lúc này dường như chẳng thể suy nghĩ, thế nên khi Lâm Bối còn chưa lấy lại tinh thần đã nói ra một cái cớ cực kì qua loa.
“Ngắm phong cảnh?” Đường Lăng nhướng mày, “Tiểu vương tử của nước R đêm hôm khuya khoắt đến sân bay, sau đó núp ở đây ngắm phong cảnh?”
“Sao? Không được à? Anh quản được sao?” Lâm Bối cũng nhận ra cái cớ vừa nãy quá tệ, lúc này nghe thấy rõ ràng lời nói hài hước của Đường Lăng thì trong lòng càng phiền não.
Cô thật sự không hiểu sao cô lại xui như thế, sao cứ gặp phải Đường Lăng ở sân bay chứ.
Hơn nữa cô đi trốn mà vẫn không trốn được, còn bị bắt ngay tại trận, giờ cô phải làm sao?
Sớm biết thế thì đã chẳng trốn, cô cứ thoải mái đi vào, coi Đường Lăng như người lạ, như thế vẫn tốt hơn tình hình lúc này.
Ban nãy sao cô phải trốn chứ? Sao phải trốn.
Lâm Bối, mày bị ngu rồi đúng không, mày biết rõ sự giỏi giang của Đường Lăng mà sao còn mong may mắn trước mặt Đường Lăng nữa chứ?
Nhưng giờ đã thế rồi, cũng hết cách, vì trong lòng phiền não, vì tức giận nên lời nói của Lâm Bối vừa nãy nghe ra như cố tình gây sự.
Đây là chuyện mà Lâm Bối của trước kia không hề cố, nhưng lúc này hiển nhiên Lâm Bối không nhận ra chuyện này.
Mang thai đúng là sẽ khiến một người thay đổi nhiều lắm, nhất là khi vừa mang thai giai đoạn đầu sẽ bị nôn nghén rất ghê gớm, khi mà tinh thần không tốt thì cảm xúc của một người sẽ xảy ra sự thay đổi lớn.
Chính Lâm Bối không nhận ra điều này, nhưng Đường Lăng nhận ra. Chuyện lần trước, sau đó Đường Lăng tra ra người đêm đó là Lâm Bối, đã tiếp xúc với Lâm Bối mấy lần.
Khi đó, Lâm Bối rất tỉnh táo, thái độ rất kiên quyết, có thể nói là rất lạnh lùng, rất vô tình, còn vô tình hơn cả đám đàn ông hưởng xong mà chẳng chịu nhận.
Khi đó, Lâm Bối nói với anh, coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, từ đây hai người vẫn cứ là người dưng nước lã. Khi đó để anh từ bỏ, Lâm Bối thậm chí còn tính kế cả Nguyễn Hạo thần.
Khi đó, từng bước tính kế đó rất đúng lúc, và cũng vì sự lạnh lùng của cô, sự kiên quyết của cô nên cuối cùng anh mới quyết định buông tay.
Nhưng bây giờ, Lâm Bối ít đi sự cương ngạnh và lạnh lùng lúc thường, mà nhiều thêm tính khí của cô bé bình thường.
Đường Lăng nhìn cô, cứ thế mà nhìn thẳng cô, trong mắt có ánh sáng lóe lên, ngươi phụ nữ này hiển nhiên khác trước nhiều, nhưng tại sao cô lại thay đổi thành khác thế này?