Chương 2910

Tất nhiên Cố Ngũ chỉ ra lệnh đưa Trác Hiểu Lam đến Diêm Môn, khống chế Trác Hiểu Lam trước, tránh cho Trác Hiểu Lam lại làm ra chuyện gì điên cuồng.

Về phần xử lý Trác Hiểu Lam thế nào thì phải đợi lời sau cùng của đại ca, Cố Ngũ biết mặc dù đại ca sáng lập Diêm Môn, nhưng trức giờ đại ca làm việc rất có khuôn phép. Cố Ngũ thấy cuối cùng có thể đại ca sẽ giao Trác Hiểu Lam cho cảnh sát xử lý, đương nhiên với tác phong của đại ca, nhất định giao chứng cứ kết tội Trác Hiểu Lam cho cảnh sát.

Cứ kéo dài như vậy, Đường Lăng cũng đã đuổi tới, phải nói tốc độ của Đường Lăng không chậm hơn Nguyễn Hạo thần bao nhiêu, có thể thấy Đường Lăng đã liều mạng chạy tới đây.

Đường Lăng thấy tình hình trước mắt, đôi mắt nguy hiểm đích nheo lại, tuy rằng Tô Khiết không bị thương, nhưng nhìn thấy vết thương của đám người Cố Ngũ Trác Thanh, lại nhìn đến biệt thự hoàn toàn hóa thành tro tàn, còn có ngọn núi đá nổ tung phía xa, lại thêm chiếc xe biến dạng mà Nguyễn Hạo thần đâm phải và chiếc xe nát tươm dưới chân núi, Đường Lăng hoàn toàn có thể hình dung được lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm.

Tô Khiết không sao cũng không khiến anh thấy may mắn, chỉ khiến anh sợ hãi, anh biết nếu không có Nguyễn Hạo thần đuổi tới kịp thời, sợ là…

Nếu đợi đến khi anh tới thì đã muộn rồi, nghĩ đến đây, Đường Lăng chỉ cảm thấy trái tim mình run lên.

Đường Lăng đi tới trước mặt Nguyễn Hạo thần, vươn tay vỗ vai Nguyễn Hạo thần mấy cái, Đường Lăng không nói gì, có những thứ nói không cần phải nói, tất cả mọi người đều hiểu.

“Hạo thần, cậu đưa Khiết Khiết lên xe của tôi, cậu lái xe tôi đi.” Đường Lăng kiểm tra xe của Nguyễn Hạo thần, vẫn lái được nhưng phía trước đã bị biến dạng, không thể đảm bảo được trên đường sẽ không có vấn đề gì, chắc chắn anh không thể để Khiết Khiết của mình đi trên một chiếc xe như vậy.

Đường Lăng không đợi Nguyễn Hạo thần mở miệng đã nói: “Mấy người Trác Thanh và Cố Ngũ đều bị thương, cậu đưa bọn họ đi bệnh viện trước, tôi sẽ gọi xe đến đón.”

Một chiếc xe chắc chắn không thể chở nhiều người như vậy, sắp xếp của Đường Lăng rất hợp lý, sát thủ kia đã chết rồi, Trác Hiểu Lam hẳn là rất nhanh sẽ bị người của Diêm Môn khống chế, cho nên ở đây cũng không có gì nguy hiểm, chờ thêm một lát cũng không sao.

“Được.” Nguyễn Hạo thần không nói thêm gì nữa, trực tiếp đồng ý.

“Anh cẩn thận.” Tô Khiết nghĩ đến sự nguy hiểm vừa nãy, lúc này trong lòng vẫn còn sợ, không nhịn được dặn dò một câu.

“Yên tâm đi.” Đường Lăng cười khẽ, trong lòng có chút khó chịu, trước khi anh tới Khiết Khiết nhất định đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, anh đã không kịp đến cứu Khiết Khiết.

Sau khi đám người Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết rời khỏi, Đường Lăng gọi xe khác đến, anh chờ ba của Viên Ngữ.

Chuông điện thoại của Đường Lăng đột nhiên vang lên, Đường Lăng lấy di động ra nhìn thoáng qua, lông mày hơi nhíu.

“Cậu Đường, bao giờ cậu đến, người của Quỷ Vực Chi Thành lại nổ súng với chúng ta rồi.” Điện thoại vừa kết nối, âm thanh bên kia đã gấp gấp truyền tới.

Ngày hôm qua, cuộc họp gia đình của nhà họ Đường đã quyết định hôm nay Đường Lăng sẽ đến nước R. Đường Lăng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã khiến Đường Lăng thay đổi hành trình.

Người bên kia không đợi được Đường Lăng, địa bàn của bọn họ lại bị công kích, lúc này mới sốt ruột gọi điện thoại cho Đường Lăng.

Đường Lăng âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt hơi lóe lên: “Ngày mai tôi qua.”

Chuyện bên này đã tìm được đầu sỏ, Trác Hiểu Lam đã bị lôi ra ngoài, chuyện tiếp theo Nguyễn Hạo thần đương nhiên sẽ xử lý, Quỷ Vực Chi Thành bên kia mới là khó đối phó.

Mà ở nước R, người của Quỷ Vực Chi Thành đúng là quá kiêu ngạo, chuyện này nhất định phải giải quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play