Chương 2905
Lúc Trác Hiểu Lam nghe thấy tin Tô Khiết vẫn bình thường, thậm chí còn không hề bị thương thì đôi mắt nheo lại, hai hàm răng cắn thật chặt, trong phút chốc sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Tại sao lại có thể như vậy?
Vừa rồi rõ ràng Trác Thanh mới nói rằng anh ta bị trúng mấy phát đạn, vậy vì sao Tô Khiết lại không hề hấn gì, thậm chí còn không hề bị thương?
Vì sao Tô Khiết lại không bị thương?
Vì sao Tô Khiết lại không chết?
Cô ta biết rằng nếu người cô ta phái đi thất bại, vậy tiếp theo, cô ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền phức, thậm chí có khả năng chuyện của cô ta sẽ bị bại lộ, đến lúc đó cô ta…
Trong trường hợp này, chuyện cô ta muốn làm nhất chính là lôi kéo Tô Khiết ở chung một chỗ, kể cả để Tô Khiết chôn cùng với cô ta cũng được.
Nhưng cô ta không ngờ được là Tô Khiết lại bình yên vô sự.
Trác Hiểu Lam cố gắng hết sức để khống chế, để đ è xuống xúc động trong lòng mình lúc này mới khiến bản thân không hét vào trong điện thoại, cô ta biết mình không được mất bình tĩnh, bây giờ Tô Khiết không sao, cô ta phải suy nghĩ xem tiếp theo mình nên làm cái gì.
Đương nhiên cô ta biết rõ Trác Thanh và Tô Khiết đã biết những chuyện kia là do cô ta làm, nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng không có chứng cứ, cho dù lúc trước cô ta bị bại lộ ở biệt thự nhưng bây giờ mọi thứ trong biệt thự đều đã bị nổ tung, chỉ cần cô ta không thừa nhận thì bọn họ cũng không thể làm gì cô ta được.
Điện thoại của người đàn ông kia không liên lạc được chắc chắn đã lành ít dữ nhiều rồi, bây giờ người có thể giúp cô ta không có mấy còn kẻ địch của cô ta lại rất nhiều, Tô Khiết, Đường Lăng, còn cả Nguyễn Hạo thần nữa.
Trác Hiểu Lam nghĩ đến Nguyễn Hạo thần chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau, vì sao chứ?
Vì sao cô ta và Nguyễn Hạo thần lại đi đến tình cảnh này, quan hệ của cô ta và Nguyễn Hạo thần rõ ràng là tốt như vậy, trước kia rõ ràng cô ta là người mà Nguyễn Hạo thần tin tưởng nhất, quan hệ của hai người cũng là thân mật nhất, vì sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Đều bởi vì Tô Khiết, tất cả đều bởi vì Tô Khiết, bởi vì sự xuất hiện của Tô Khiết mà thay đổi tất cả, cho nên những chuyện cô ta làm không sai, không hề sai.
Cô ta không quan tâm đ ến những người khác, nhưng Nguyễn Hạo thần lại không giống như vậy, cô ta không muốn Nguyễn Hạo thần hiểu lầm cô ta, không muốn Nguyễn Hạo thần trách cô ta, oán cô ta.
Cô ta tự hỏi mình có nên gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo thần hay không, ‘giải thích’ một chút với Nguyễn Hạo thần cũng được, cô ta không thể để mình và Nguyễn Hạo thần có chuyện gì không vui được.
Trác Thanh không nghe thấy Trác Hiểu Lam nói gì, nụ cười lạnh nơi khóe môi của anh ta càng sâu hơn, quả nhiên Trác Hiểu Lam gọi cuộc điện thoại này chính là để hỏi tình hình của Tô Khiết.
Trác Thanh ngước mắt lên nhìn về phía Tô Khiết đang đước Nguyễn Hạo thần ôm chặt trong lòng, đôi mắt lóe lên, sau đó anh ta nói với điện thoại lần nữa: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa tôi quên nói cho chị biết, là Hạo thần chạy tới cứu được Khiết Khiết, là Hạo thần ở giây phút nguy hiểm nhất không quan tâm tới an nguy của bản thân mạo hiểm cứu được Khiết Khiết.”
Câu nói này, là Trác Thanh cố ý nói ra.
Bây giờ Trác Thanh đã biết Trác Hiểu Lam thích Nguyễn Hạo thần, Trác Hiểu Lam thích Nguyễn Hạo thần nhưng người Hạo thần thích lại là Khiết Khiết, Trác Thanh biết với tâm trạng của Trác Hiểu Lam giờ phút này thì chuyện mà cô ta không muốn nghe nhất chắc chắn là Nguyễn Hạo thần cứu được Tô Khiết.
Trác Thanh cảm thấy lúc này Trác Hiểu Lam nghe được tin tức như vậy có thể sẽ phát điên luôn.