Chương 2877
Anh biết Tô Khiết đi tìm Trác Thanh, lúc Tô Khiết đi thì có nói với anh, Tô Khiết nói anh ở lại, thu hút sự chú ý của Trác Hiểu Lam, cho nên anh vẫn luôn không rời đi.
Nhưng hiện tại hai tiếng đã trôi qua, cô và Trác Thanh vẫn chưa quay về?
Hai người đó đi đâu?
Con ngươi Nguyễn Hạo thần hơi trầm xuống, anh nghĩ đến chuyện cô và Trác Thanh đi làm việc gì.
Nguyễn Hạo thần nhanh chóng nhìn về phía Trác Hiểu Lam, sau đó anh đúng lúc nhìn thấy khóe môi của Trác Hiểu Lam thoáng mang theo sự đắc ý.
Trong lòng Nguyễn Hạo thần run lên, anh đột nhiên có một dự cảm xấu.
“Tôi đi tìm Tô Khiết trước.” Anh ta nhanh chóng nói một tiếng với Đường Lăng, sau đó cất bước rời khỏi phòng bệnh.
Trác Hiểu Lam nhìn thấy Nguyễn Hạo thần vội vàng rời đi thì con ngươi nhanh chóng lóe lên cô ta biết vì sao Nguyễn Hạo thần vội vã rời đi như vậy, Nguyễn Hạo thần thông minh như thế nên chắc đã nghĩ ra.
Nhưng cho dù hiện tại Nguyễn Hạo thần đến đó cũng không còn kịp rồi, cô ta biết rõ năng lực của người kia, hơn nữa cô ta cũng biết rõ người kia rất điên cuồng, người kia vừa nhận được tin nhắn của cô ta thì chắc chắn sẽ ra tay, hơn nữa người kia vốn ở gần biệt thự của cô ta.
Cho nên Nguyễn Hạo thần vốn không kịp đến cứu Tô Khiết.
Cho dù Nguyễn Hạo thần không thích cô ta, cho dù cô ta không có được Nguyễn Hạo thần, hiện tại cô ta xử lý Tô Khiết, Tô Khiết cũng không thể có được.
Trác Hiểu Lam cũng không vội vã rời đi, bởi vì cô ta còn muốn xem rốt cuộc thuốc của Cổ Vũ có làm cho Viên Ngữ tỉnh lại hay không.
Đường Lăng nhìn thấy Nguyễn Hạo thần vội vã rời đi thì trong lòng cũng trầm xuống, anh ta và Nguyễn Hạo thần cùng nhay lớn lên từ nhỏ, anh ta hiểu rõ Nguyễn Hạo thần nhất, Nguyễn Hạo thần hiếm khi vội vàng, hoảng loạn như vậy.
Chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì, mà có thể làm cho Nguyễn Hạo thần lo lắng như thế thì chỉ có chuyện liên quan đến Tô Khiết.
Đường Lăng nghĩ vậy thì trong lòng cũng không nhịn được sốt ruột, nhưng ở đây cũng cần có người giám sát, Viên Ngữ là nhân chứng chuyện này, cho nên anh ta cần phải bảo đảm sự an toàn của Viên Ngữ.
Trác Hiểu Lam quá tàn nhẫn, quá độc ác, thủ đoạn cũng làm cho người ta khiếp sợ, chuyện này giao cho người khác thì Đường Lăng cũng không yên tâm.
Hơn nữa hiện tại thuốc đã mang tới, xem Viên Ngữ uống thuốc của giáo sư Cổ xong có thể tỉnh lại hay không.
Nếu Viên Ngữ vẫn chưa tỉnh lại, anh ta cũng không lo lắng Trác Hiểu Lam làm hại Viên Ngữ, nếu Viên Ngữ thật sự tỉnh lại, anh ta cần phải bảo vệ nhân chứng trước.
Hiện tại Trác Hiểu Lam là một người điên, không ai dám chắc Trác Hiểu Lam sẽ còn làm chuyện gì khác.
“Giáo sư Cổ, thuốc đã nấu xong, hiện tại cho bệnh nhân uống sao?” Người kia mang thuốc đến trước phòng bệnh hỏi giáo sư Cổ.
“Đưa cho tôi.” Giáo sư Cổ nhận lấy thuốc rồi ngửi kiểm tra một chút, ông ta phát hiện không có vấn đề gì mới từ từ cho Viên Ngữ uống.
Đương nhiên, bình thường giáo sư Cổ sẽ không tự mình làm những chuyện như vậy, nhưng giáo sư Cổ cũng biết rõ tình hình hiện tại, tuy rằng Đường Lăng và Nguyễn Hạo thần không nói gì, nhưng lúc ông ta đi vào phòng bệnh thì bầu không khí làm cho ông ta biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Cho nên ông ta biết thuốc này không thể xảy ra sai sót gì, ông ta cũng biết bệnh nhân này nhất định phải tỉnh lại.