Chương 2868

Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện độc ác như vậy, bọn họ bây giờ không lấy ra được chứng cứ, không thể làm gì được Trác Hiểu Lam, đây là chuyện nhỏ sao?

Bây giờ Trác Hiểu Lam còn đang ở trước mặt bọn họ ngang ngược đắc ý, đây là chuyện nhỏ sao?

Mỗi một chuyện này, sợ là không có một chuyện nào là chuyện nhỏ nhỉ?

Chuyện nhỏ mà giáo sư Cố nói rốt cuộc là chỉ chuyện nào chứ?!

Nhất thời ánh mắt của mấy người đều đồng loạt nhìn sang giáo sư Cổ.

“Người đâu có chết, chỉ là hôn mê, chút chuyện nhỏ như vậy, mấy người còn muốn như nào?” Giáo sư Cổ ở trong cái nhìn chăm chú của mấy người mà đưa ra lời giải thích.

Ý của giáo sư Cổ chính là chuyện Viên Ngữ hôn mê không tỉnh là chuyện nhỏ.

Mấy người lại ngây ra, theo giáo sư Cổ thấy đây là chuyện nhỏ sao?

Tình trạng hiện nay của Viên Ngữ nghiêm trọng cỡ nào, nhìn dáng vẻ vừa rồi của Trác Thanh là biết.

Nhìn bộ dạng không mấy hy vọng sẽ cứu Viên Ngữ tỉnh lại được của Trác Thanh, nếu không vừa rồi Trác Thanh cũng sẽ không nói ra lời như thế với Trác Hiểu Lam.

Đương nhiên, Viên Ngữ hôn mê không tỉnh là căn nguyên của mọi chuyện, nhưng giáo sư Cổ vừa rồi nói đây là chuyện nhỏ.

Ý trong lời này của giáo sư Cổ có phải là ông ta có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại không?

Là như này không sai nhỉ? Chắc có thể hiểu như này?

“Giáo sư Cổ, lời này của ông là có ý gì? Ông có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại sao?” Sau khi Trác Thanh phản ứng lại, không nhịn được mà khẩn trương hỏi, có điều Trác Thanh lúc này không ôm hy vọng quá lớn, bởi vì anh quá rõ tình trạng hiện nay của Viên Ngữ.

Anh ta thậm chí nghi ngờ mình khả năng là hiểu sai ý của giáo sư Cổ, có điều tận đáy lòng của Trác Thanh vẫn dấy lên một tia hy vọng như vậy, anh ta hy vọng không phải là anh ta hiểu sai, anh ta cũng hy vọng giáo sư Cổ có thể cứu được Viên Ngữ.

Trác Hiểu Lam lúc này cũng hoàn toàn sững ra, không có ngang ngược giống như vừa rồi, cũng không có vẻ đắc ý nữa, hai mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào giáo sư Cổ, chờ câu trả lời của giáo sư Cổ.

“Tình trạng của cô ấy không phải là quá nghiêm trọng, tôi kê một toa thuốc cho cô ấy, cậu sắc cho cô ấy uống, sau khi uống thì cô ấy có thể tỉnh lại rồi.” Giáo sư Cổ nhìn vào đôi mắt ẩn chứa sự mong chờ đó của Trác Thanh, khóe môi hơi nhếch lên: “Đâu phải là chuyện gì quá lớn, yên tâm đi.”

Lần này, lời của giáo sư Cổ đã nói vô cùng rõ ràng rồi, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều có thể nghe hiểu.

“Thật sao, ông thật sự có cách, quá tốt rồi, thật sự là quá tốt rồi.” Trác Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, anh ta tới bây giờ vẫn cảm thấy đó là chuyện không thể nào, nhưng anh ta tin tưởng giáo sư Cổ, hơn nữa giáo sư Cổ vừa rồi rất bình tĩnh, không có một chút khó xử, ngữ khí của giáo sư Cổ cũng rất chắc chắn, anh ta không có lý do để nghi ngờ.

Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Trác Thanh sẽ không vì chuyện mình không làm được mà cho rằng người khác cũng không làm được.

“Sao có thể chứ, điều này căn bản không thể nào.” Lúc này Trác Hiểu Lam cũng không thể duy trì vẻ lạnh lùng của trước đó được nữa, cô ta thậm chí không kìm được mà trực tiếp gầm lên.

Cô ta đã dùng ba loại thuốc với Viên Ngữ, ba loại thuốc kết hợp lại gây ra tình trạng Viên Ngữ hôn mê không tỉnh, tình trạng này như trúng ba loại độc, ba loại độc chắc chắn cần các loại thuốc giải khác nhau mới có thể giải, hơn nữa còn phải bắt buộc tìm được chính xác thuốc giải mới được.

Nhưng Cổ Vũ lại nói chỉ cần kê một toa thuốc thì có thể cứu Viên Ngữ tỉnh lại, điều này sao có thể chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play