Chương 2865

Cho dù có thể cứu tỉnh, cũng phải tốn rất thời gian rất dài, nhanh nhất cũng phải mấy vài tháng, nói không chừng phải mấy năm.

Nghĩ tới đây, Trác Hiểu Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta căn bản không cần quá lo lắng.

Trác Thanh hai mắt bắn thẳng sang Trác Hiểu Lam, ánh mắt đó tựa như thanh kiếm sắc bén đã tẩm độc, hận không thể trực tiếp đâm vài lỗ trên người Trác Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam sao lại độc, sao có thể ác như vậy?

Trác Hiểu Lam vậy mà tiêm ba loại thuốc cho Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam rất rõ ràng là đang đề phòng anh ta, Trác Hiểu Lam là lo lắng anh ta cửu Viên Ngữ tỉnh lại.

Trác Hiểu Lam chính là đánh chủ ý muốn khiến Viên Ngữ hôn mê không tỉnh cả đời, Trác Hiểu Lam biết rõ anh ta yêu sâu đậm Viên Ngữ, Trác Hiểu Lam sao có thể ra tay tàn độc như thế chứ.

Cho dù Viên Ngữ không phải là người anh ta yêu sâu sắc, cho dù Viên Ngữ là người Trác Hiểu Lam không quen biết, Trác Hiểu Lam cũng không thể tàn độc như vậy.

Trác Hiểu Lam kinh ngạc trước ánh mắt của Trác Thanh lúc này, người em trai này của cô ta trước nay tính tình luôn tốt, hơn nữa luôn dễ mềm lòng, cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của Trác Thanh, dường như muốn ăn cô ta vậy.

Sắc mặt của Trác Hiểu Lam lúc này cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng cô ta của lúc này vẫn không có bất kỳ sự áy náy và chột dạ gì cả, cô ta vẫn không cảm thấy mình đã làm sai cái gì.

Nhưng Trác Hiểu Lam của lúc này vẫn không có bất kỳ sự áy náy và chột dạ gì cả, cô ta vẫn không cảm thấy mình đã làm sai cái gì.

“Giáo sư Cổ, ông biết là ba loại thuốc nào sao? Viên Ngữ còn có thể cứu tỉnh được không?” Trác Thanh thu lại ánh mắt nhìn Trác Hiểu Lam, anh ta lúc này quả thật hận không thể gi3t chết Trác Hiểu Lam, nhưng anh ta biết còn có chuyện càng quan trọng hơn đang đợi anh ta đi làm, anh ta phải làm rõ tình hình của Viên Ngữ, anh ta phải nghĩ cách cứu Viên Ngữ tỉnh lại.

Trác Hiểu Lam làm nhiều chuyện tàn độc như vậy, tự nhiên sẽ chịu trừng phạt đáng phải chịu.

Trác Hiểu Lam nghe thấy lời của Trác Thanh, trong lòng lại cười lạnh, Trác Thanh tưởng rằng Cổ Vũ là thần sao?

Bắt mạch thì có thể biết được cô ta đã tiêm ba loại thuốc nào cho Viên Ngữ?

Ba loại thuốc cô ta tiêm cho dù làm các loại hóa nghiệm cũng không dễ kiểm tra ra được, càng huống chi, phẫu thuật tới nay đã qua mấy tiếng rồi, thuốc trong cơ thể Viên Ngữ cũng giải phóng gần hết rồi.

Bây giờ cho dù làm các loại hóa nghiệm tinh vi cũng chưa chắc có thể chắc chắn là ba loại thuốc nào, cho nên Trác Hiểu Lam bây giờ không lo lắng.

Nhưng tiếp theo giáo sư Cổ lại nói ra chính xác ba loại thuốc mà Trác Hiểu Lam đã tiêm cho Viên Ngữ.

Giọng của giáo sư Cổ không lớn, nhưng nói rất rõ ràng, giọng điệu cũng rất kiên quyết, đều không mang một chút chần chừ, có thể nhìn ra giáo sư Cổ là rất chắc chắn, không phải là đoán.

Trác Hiểu Lam hoàn toàn ngây ngốc, hai mắt cô ta lập tức trợn tròn, nhìn chằm chằm giáo sư Cổ, ánh mắt đó giống như nhìn quái vật vậy, cô ta thế nào cũng không dám tin giáo sư Cổ chỉ dựa vào bắt mạch thì biết được ba loại thuốc mà cô ta đã tiêm cho Viên Ngữ.

Điều này sao có thể chứ? Cô ta thật sự không dám tin.

Không, điều này không thể nào, điều này tuyệt đối không thể nào.

Nhưng thuốc tiêm cho Viên Ngữ là chính cô ta làm, không có qua tay của ai khác, cũng tuyệt đối không có người thứ hai biết được, ngay cả Trác Thanh cũng không biết, giáo sư Cổ chắc chắn là không thể biết.

Lúc này, Trác Hiểu Lam chỉ cảm thấy trái tim không theo không chế mà đập nhanh, tốc độ đó rất nhanh, rất nhanh, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh, Trác Hiểu Lam cảm thấy cứ tiếp tục đập như này, tim của cô ta khả năng sẽ bạo nổ bất cứ lúc nào.

Lúc này, Trác Hiểu Lam cuối cùng cũng ý thức được cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn, núi cao có núi cao hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play