Chương 2845

Anh ta muốn biết sự thật, bây giờ anh ta chỉ muốn biết sự thật.

“Đây là chuyện của em, sao chị biết được.” Trác Hiểu Lam nhìn Trác Thanh, sặc mặt lạnh lùng, không có gì khác thường, đương nhiên cũng không có cảm xúc nào, ngay cả một tí ti đau lòng cũng không.

“Cô Trác không muốn nói vậy để tôi nói thay cô Trác cho.” Tô Khiết thấy Trác Hiểu Lam vẫn chẳng chịu thừa nhận thì trong lòng thầm thở dài, cô đã thấy người mạnh miệng, nhưng người chẳng có tí áy náy nào như Trác Hiểu Lam, che giấu không để lộ sơ hở nào đúng là chẳng được mấy ai.

Tô Khiết biết chắc không hỏi được Trác Hiểu Lam đâu, vậy thì để cô đến nói vậy, đỡ tốn thời gian.

“Sao hả? Cô Đường lại muốn bịa chuyện nữa?” Trác Hiểu Lam dời mắt rồi liếc mắt nhìn Tô Khiết, châm chọc nói.

“Cô Trác không cần sốt ruột, chuyện thì phải nói rồi, còn là bịa hay thật thì Trác Hiểu Lam cô sẽ rõ ràng hơn bất kì ai.” Tô Khiết cũng không tức giận, chỉ thấy hơi buồn cười trước phản ứng này của Trác Hiểu Lam.

Trác Hiểu Lam khẽ run, trong lòng bực mình nhưng cô ta cũng không nói thêm gì. Trác Hiểu Lam là người thông minh, cô ta biết có vài việc, nói càng nhiều thì bại lộ càng nhiều, cô ta thật sự thấy Tô Khiết quá gai mắt nên mới không nhịn nổi mà chế giễu vài ba câu.

“Khiết Khiết, cô mau nói đi, cô mau nói đi.” Trác Thanh lại không chờ được, không hỏi được từ chỗ Trác Hiểu Lam, giờ anh ta gửi hết hi vọng lên Tô Khiết. Trác Thanh cũng biết, Tô Khiết sẽ không bao giờ nói bậy khi không có căn cứ gì.

“Tám năm trước, ba Viên Ngữ bị suy tim, cô Trác tìm đến Viên Ngữ, cam đoan sẽ cứu ba cô ấy, sau đó bảo cô ấy rời đi. Trong tình huống đó, Viên Ngữ không có lựa chọn nào khác, vì nếu cô ấy không đồng ý với cô Trác thì chỉ đành trơ mắt nhìn ba mình qua đời. Vậy nên Viên Ngữ cố ý ở cùng người đàn ông khác khiến anh hiểu lầm, khiến anh bắt gian tại trận, để anh mất hết hi vọng.” Khi Tô Khiết nói lời này thì mắt nhìn Trác Thanh, phần trước thì ban nãy vừa xác định rồi, còn phần sau là cô đoán thôi.

Thấy được Trác Thanh rất yêu Viên Ngữ, thế nên trong tình huống bình thường Trác Thanh sẽ không chia tay với Viên Ngữ, chắc chỉ có Viên Ngữ theo người khác mới có thể khiến Trác Thanh chia tay.

Mà khi đó bệnh tình của ba Viên Ngữ rất nghiêm trọng, từ khi ba Viên Ngữ đến nằm viện ở Huyện Thanh Thủy chó đến khi Viên Ngữ và Trác Thanh chia tay cũng chỉ có mấy ngày, thế nên Viên Ngữ không có thời gian chậm rãi khiến Trác Thanh hiểu lầm, cách nhanh nhất và trực tiếp nhất, cũng khắc nghiệt nhất đó là bắt gian tại trận.

Cũng chỉ trong tình huống đó, Trác Thanh mới mất hết hi vọng, mới không nghi ngờ.

Trác Thanh nghe được lời nói của Tô Khiết, sắc mặt lập tức thay đổi, chuyện đó đến tận bây giờ anh ta vẫn không nói cho ai, ngay cả khi trước đại ca hỏi mà anh ta cũng không nói, vậy sao Tô Khiết lại biết?

Tô Khiết nhìn thấy phản ứng của Trác Thanh thì biết mình đã đoán đúng, Tô Khiết liếc mắt, đúng là đã thấy được sắc mặt của Trác Hiểu Lam cũng thay đổi.

Tô Khiết thầm cười khẽ trong lòng, sở dĩ cô nói bắt gian tại trận, thật ra không phải để k1ch thích cậu hai Trác, mà là để nói cho Trác Hiểu Lam nghe.

Tô Khiết biết, năm đó chẳng mấy ai biết chuyện bắt gian, với thế lực của nhà họ Trác thì đương nhiên sẽ không để chuyện đó truyền ra ngoài, nếu không thì đại ca đã tra ra rồi.

Đương nhiên là cô cũng không tra ra.

Nhưng giờ cô nói thẳng ra, nhất định sẽ khiến Trác Hiểu Lam bất an trong lòng, Trác Hiểu Lam chắc chắn nghĩ rằng cô tra ra thật.

Cứ thế thì chuyện phía sau mới tiến hành êm đẹp hơn, cô cũng có thể dễ gạt Trác Hiểu Lam lỡ miệng nói ra hơn.

Tô Khiết biết Trác Hiểu Lam rất thông minh, hơn nữa còn rất cẩn thận, thế nên chuyện này thật sự không đơn giản.

“Cô biết ư, cô làm sao mà tra ra?” Trác Thanh nhìn Tô Khiết, sắc mặt hơi hoảng hốt.

“Tôi muốn điều tra thì điều tra được thôi.” Đương nhiên Tô Khiết sẽ không giải thích, cô cũng không thể nói cho cậu hai Trác đây là cô đoán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play