Chương 2840

Khi Nguyễn Hạo thần đặt hoa xuống và xoay người lại, Tô Khiết vươn tay sửa lại tóc tai cho Nguyễn Hạo thần, động tác trông rất thân mật.

Nguyễn Hạo thần sững sờ, sau đó thì bật cười, Nguyễn Hạo thần đẹp trai sẵn rồi, nụ cười này cứ như lập tức khiến cả gian phòng bừng sáng.

Trác Hiểu Lam hoàn toàn ngây ra, cô ta quen biết Nguyễn Hạo thần lâu thế mà rất ít khi thấy Nguyễn Hạo thần cười, trước giờ vẫn chưa từng thấy Nguyễn Hạo thần cười như thế này.

Trác Hiểu Lam nhìn Nguyễn Hạo thần, ánh mắt cũng hơi mê mẩn, anh cười lên thật sự rất đẹp, đẹp hơn bất cứ gì trên đời.

Trác Hiểu Lam trước giờ lạnh lùng, đối với ai cũng kiêu ngạo thành quen, cũng chỉ ở trước mặt Nguyễn Hạo thần mới như thế này.

Đường Lăng tự nhiên thấy được dáng vẻ mê mẩn của Trác Hiểu Lam, ánh mắt của Đường Lăng cũng lạnh lùng hơn.

Lúc này Trác Hiểu Lam nhìn Nguyễn Hạo thần nên không để ý: “Hạo thần, đại ca nói anh có chuyện cần nói, là chuyện gì vậy?”

Khi Trác Thanh nói lời này, giọng nói rất tự nhiên, anh ta cho rằng Nguyễn Hạo thần đến nói chuyện máy nghe lén, anh ta tưởng rằng có khi Trác Hiểu Lam có tí liên quan đến chuyện này nên Nguyễn Hạo thần muốn hỏi Trác Hiểu Lam, chắc là muốn tìm thêm manh mối từ Trác Hiểu Lam.

Lúc này Nguyễn Hạo thần mới nhìn sang Trác Thanh, thấy ánh mắt của Trác Thanh, Nguyễn Hạo thần thầm thở dài, bây giờ Trác Thanh vẫn chưa biết nên Trác Thanh mới có thể bình tĩnh như thế, nếu tiếp theo Trác Thanh nghe thấy lời anh, anh sợ Trác Thanh sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.

Nhưng anh cũng không thể gạt Trác Thanh được, dù sao năm đó Viên Ngữ bị Trác Hiểu Lam ép rời khỏi Trác Thanh, Viên Ngữ vô tội, Viên Ngữ cũng yêu Trác Thanh, Trác Thanh nên biết những chuyện này.

Trác Hiểu Lam nghe thấy lời nói của Trác Thanh thì tỉnh hồn lại, trong đầu cũng tỉnh táo hơn, đúng rồi, rốt cuộc Nguyễn Hạo thần muốn nói gì.

“Hạo thần, rốt cuộc em có chuyện gì vậy? Trác Thanh còn gọi cả chị qua đây, chuyện này liên quan đến chị nữa à?” Trác Hiểu Lam nhìn Nguyễn Hạo thần, môi cong cong nở nụ cười, cô ta không lạnh nhạt với Nguyễn Hạo thần như với người khác.

Nhìn thấy dáng vẻ tỉnh táo lạnh nhạt thế này của Trác Hiểu Lam, trong lòng Tô Khiết thực sự bội phục Trác Hiểu Lam.

Tâm lý của Trác Hiểu Lam quá tốt, đến tận lúc này mà vẫn như người không làm gì cả.

Chắc là Trác Hiểu Lam quá tự tin, cho rằng bọn họ không điều tra được những chuyện mà cô ta đã làm.

Nhưng mà lúc này Tô Khiết chắc chắn không nói gì nhiều.

Nguyễn Hạo thần ngước mắt nhìn Trác Hiểu Lam, ánh mắt đó không hề có cảm xúc nào, chỉ là lạnh nhạt nhìn thoáng qua, nhưng trong lòng Trác Hiểu Lam đột nhiên thấy nặng nề, cô ta bỗng có linh tính không lành.

Hơn nữa Nguyễn Hạo thần đối xử với cô ta như thế, trong lòng cô ta cũng rất khó chịu, tuy rằng Nguyễn Hạo thần vẫn luôn lạnh nhạt như thế với người khác, nhưng Nguyễn Hạo thần chưa bao giờ đối xử với cô ta như vậy cả.

Nguyễn Hạo thần vẫn luôn tin tưởng cô ta, rất gần gũi cô ta.

“Hạo thần, rốt cuộc là sao? Anh mau nói đi.” Trác Thanh giục, anh ta cũng muốn biết Nguyễn Hạo thần đã tra được gì rồi, anh ta cũng muốn biết là ai hãm hại Viên Ngữ thành thế này.

Nhưng khi trước đại ca đã nói, người hại Viên Ngữ che giấu rất kĩ nên không dễ tra ra, chắc Nguyễn Hạo thần chưa tra ra nhanh thế đâu, anh ta cũng không mấy hi vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play