Chương 2817
Hôm nay mọi chuyện lại càng nhắm vào Khiết Khiết, bọn họ tra xét lâu như vậy nhưng tất cả những đầu mối có ích đều bị bẻ gãy, anh rất sầu não, chắc chắn trong lòng Khiết Khiết cũng vô cùng khó chịu, cho nên Đường Lăng cũng muốn Tô Khiết thả lỏng thư giãn tâm tình một chút.
Anh thật sự hi vọng Khiết Khiết nhà mình có thể nũng nịu ghen tuông giống như những cô gái khác.
“Trác Hiểu Lam thích Hạo thần là chuyện rất bình thường, nhưng trước giờ cô ta không hề bày tỏ, thậm chí cũng chưa từng thể hiện ra ngoài, Trác Hiểu Lam là kiểu người tự tin vào bản thân, thích mà không nói ra, chuyện này phù hợp với phong cách của Trác Hiểu Lam không?” Tô Khiết hiểu ý của Đường Lăng cho nên mới không so đo với anh.
“Từ nhỏ Trác Hiểu Lam đã rất thông minh, đặc biệt mạnh mẽ, từ nhỏ đến lớn cho dù là chuyện gì thì cũng tuyệt đối không bại bởi bất kỳ kẻ nào, chỉ cần là mục tiêu mà Trác Hiểu Lam nhận định thì cô ta sẽ cố gắng hết sức để đạt được nó, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là chuyện mà Trác Hiểu Lam muốn làm thì không gì là không làm được, đồ vật cô ta muốn có được thì chắc chắn cũng sẽ có được. Sau khi phân tích như thế thì chuyện này quá là không bình thường.” Đường Lăng hơi cau lông mày lại, vừa rồi anh cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghe Tô Khiết nói xong cũng cảm thấy lạ.
Trác Hiểu Lam thích gì làm sao phải che giấu?
Đường Lăng chuyển mắt nhìn về phía Nguyễn Hạo thần: “Hay là cô ta sợ bị Hạo thần từ chối, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn là người kiêu ngạo mà.”
“Anh, anh vừa mới nói là chuyện Trác Hiểu Lam muốn làm chưa bao giờ thất bại mà, thứ cô ta muốn có được chắc chắn sẽ phải có được, nếu cô ta thật sự thích Hạo thần nhiều năm mà Hạo thần lại đột ngột kết hôn như vậy, hơn nữa còn cưới một người vừa xấu vừa dốt lại không thể sinh con được, anh cảm thấy Trác Hiểu Lam sẽ làm thế nào?” Tô Khiết biết Trác Hiểu Lam thầm mến Nguyễn Hạo thần nhiều năm như vậy nhưng không hề thổ lộ có thể là vì sợ bị Nguyễn Hạo thần từ chối.
Dù sao trước kia Nguyễn Hạo thần vẫn luôn tránh xa phụ nữ cả cây số, trước Khiết Khiết, Nguyễn Hạo thần chưa từng có vẻ mặt ôn hoà đối với những người phụ nữ khác.
Nhưng nếu Trác Hiểu Lam biết Nguyễn Hạo thần đã cưới người phụ nữ khác thì sẽ có phản ứng gì đây.
Đặc biệt là lúc Nguyễn Hạo thần cưới cô, cô vẫn là dáng vẻ vừa xấu vừa dốt kia, mà Trác Hiểu Lam còn biết chuyện cô không thể sinh con được.
Đường Lăng sửng sốt, đôi mắt nhìn thẳng vào Tô Khiết, chuyện như vậy trước kia anh sẽ không nghĩ tới nhưng bây giờ Tô Khiết nói đến, anh lại trong nháy mắt nghĩ đến sẽ là khả năng gì, mặc dù anh không học tâm lý nhưng lại hiểu rõ tác phong bình thường của Trác Hiểu Lam.
“Anh không biết cô ta sẽ làm gì, nhưng chắc chắn là cô ta sẽ không bỏ mặc.” Lúc Đường Lăng nói ra lời này thì âm thầm thở dài một hơi, giọng điệu vô cùng chắc chắn, với tác phong và tính cách của Trác Hiểu Lam thì chuyện này là tất nhiên.
“Nhưng từ sau khi em và Hạo thần kết hôn, hình như cô ta cũng không làm gì.” Đường Lăng khẽ chau lông mày lại, anh nghĩ lại giai đoạn Khiết Khiết kết hôn với Hạo thần, Trác Hiểu Lam cũng không hề làm gì.
“Lúc ấy bọn tôi bí mật kết hôn nên người biết cũng không nhiều, chắc là lúc đầu cô ta cũng không biết.” Lần này, Nguyễn Hạo thần trả lời câu hỏi của Đường Lăng.
“Nhưng sau này, khi tôi biết bởi vì Khiết Khiết bị thương nên không thể sinh con được mới tìm cô ta nhờ xem giúp, khi đó, chắc chắn cô ta đã biết.” Lúc Nguyễn Hạo thần nói ra lời này đôi mắt hơi chìm xuống, sở dĩ lúc ấy anh tìm Trác Hiểu Lam cũng là bởi vì tin tưởng Trác Hiểu Lam, nhưng không ngờ cuối cùng anh lại tin lầm.
“Sau đó, sở dĩ ông bà cụ Nguyễn biết chuyện Khiết Khiết không thể sinh con được cũng là từ chỗ Trác Hiểu Lam.” Liên quan tới chuyện này, lúc ấy Trác Hiểu Lam từng giải thích với anh rằng lúc đó cô ta vừa vặn không có ở văn phòng, ông bà cụ Nguyễn nhìn thấy sổ khám bệnh với nội dung không sinh con được của Tô Khiết ở trên bàn.
Lúc ấy, mặc dù anh cũng hơi nghi ngờ nhưng bởi vì anh biết trước giờ Trác Hiểu Lam làm việc luôn cẩn thận, sẽ không để sổ khám bệnh linh tinh trên bàn để người khác nhìn thấy.
Nhưng lúc ấy anh vẫn tin lời giải thích của Trác Hiểu Lam.