Chương 2777

Có điều vì lần đó người nọ là người thân cận của ông, cuối cùng ông không muốn tin mà thôi. Hơn nữa, ông cũng không ngờ người nọ lại ác độc như thế nên vẫn chủ quan, cuối cùng mới có thể suýt mất mạng.

Khi Quản gia Trọng nhắc tới con, trong đầu ông chợt nảy lên một ý nghĩ ông nên có một đứa con gái. Lúc đó ông cứ tưởng là vì khả năng “biết trước” của mình thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, rất có thể đó chỉ là một ý nghĩ trong lòng ông. Ông muốn có một đứa con gái, một đứa con gái của ông và bà ấy, ông nghĩ sở dĩ lúc ấy ông “biết trước” điều đó có thể vì ý nghĩ mãnh liệt trong lòng ông ám chỉ.

Mà ông lại ngỡ là thật.

Khóe môi Trương Minh Hoàng khẽ nhếch, có thể mơ hồ nhìn ra là độ cong của nụ cười mỉm, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng cay đắng.

Nói cho cùng, tất cả cũng chỉ là đòi hỏi xa vời của ông. Hai mươi lăm năm ông vẫn chưa tìm được bà ấy, giờ còn muốn mình và bà ấy sẽ có một đứa con gái?

Ông không chỉ đòi hỏi xa vời, quả thực là mơ mộng hão huyền!

Dưới tình huống năm đó, ông đã trong trạng thái chín phần chết một phần sống, nếu không nhờ Quản gia Trọng đi nhanh thì e rằng ông đã chết lâu rồi. Tất nhiên lúc Quản gia Trọng cứu ông, ông bị thương rất nghiêm trọng, nếu không phải thể chất ông tốt, nếu không phải ông lo lắng cho bà ấy, chỉ sợ ông đã không chịu nổi.

Một người phụ nữ yếu ớt như bà ấy có liên quan tới ông trong tình huống đó, sao người kia có thể bỏ qua cho bà ấy được?

Quản gia Trọng cũng đã nói, năm ấy ngoại trừ cứu ông ra, những người khác ở nơi đó đã chết hết.

Ông không biết vì sao người phụ nữ ấy lại xuất hiện ở đó, nhưng ông cũng biết bà ấy có liên quan đến mình, khả năng một người còn sống sót trong tình huống đó không lớn lắm.

Nhưng ông không tin bà ấy cứ vậy đã chết.

Những năm qua ông vẫn đang tìm kiếm trong hy vọng, nhưng suốt hai mươi lăm năm vẫn không tìm được gì. Hai mươi lăm năm đủ để ông đối mặt với thực tế, lúc đó bà ấy không có khả năng còn sống và bỏ đi một mình, vì thế bà ấy đã chết lâu rồi, chỉ là ông không muốn tin thôi. Do đó, suốt hai mươi lăm năm qua, ông vẫn luôn đòi hỏi xa vời!

Vì thế bà ấy đã chết lâu rồi, chỉ là ông không muốn tin thôi. Do đó, suốt hai mươi lăm năm qua, ông vẫn luôn đòi hỏi xa vời!

Đòi hỏi xa vời là một kỳ tích không có khả năng xảy ra, bây giờ ông còn mơ mộng hão huyền cho rằng mình sẽ có một đứa con gái?

Một đứa con gái của ông và bà ấy?

Thật ra, nếu ông sẵn sàng đối mặt với thực tế, biết rõ điều đó là không thể, năm đó bà ấy không thể sống sót thì làm sao có thể có con gái được?

Hai mắt Trương Minh Hoàng càng lúc càng mờ, ánh mắt càng lúc càng hờ hững. Ông ta lẳng lặng ngồi thẳng ở đó, yên tĩnh nhưng cô đơn, nhìn như đã tuyệt vọng không còn chút niềm tin.

Cả đời này, ông sẽ chỉ sống cô độc hết quãng đời còn lại, không có bà ấy, càng không có khả năng có con gái.

Ông thật lòng thích cô bé nhà họ Đường ấy, ông đã cực kỳ thích cô từ cái nhìn đầu tiên. Khi Trọng nói cô có thể là con gái của ông, ông đã không thể kìm được kích động và háo hức.

Nhưng đến cuối cùng vẫn là đòi hỏi xa vời của ông, đó không phải con gái ông, đó là con gái nhà họ Tô, ba con bé là Tô Trung Phương, không phải ông.

Cho dù cô bé đó không phải con gái ông, ông vẫn không muốn nhìn cô bị người khác bắt nạt, do đó vừa rồi ông mới bảo Quản gia Trọng đi điều tra Đường Bách Khiêm, sau đó dạy cho cậu ta một bài học.

Ông là người ngoài, không nên xen vào những việc đó, nhưng ông vẫn bảo Quản gia Trọng đi làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play