Chương 2752
Nhưng mà hiển nhiên đối phương rất cẩn thận.
“Nhưng mà bọn họ lấy cái gì để làm giám định ba con, khoảng thời gian này Vũ Kỳ và Minh Hạo vẫn luôn ở nhà họ Đường…” bà cụ Đường nói được một nửa rồi đột nhiên dừng lại: “Tin tức nói ba của hai đứa nhỏ có phải là người tên Khiêm gì đó không.”
“Đúng vậy, là Đường Bách Khiêm.” Khóe môi của Đường Lăng hơi giật giật, cảm thấy giật mình đối với sự nhìn nhận của bà nội mình, hai tin tức này liên kết cùng một chỗ, tin trước là chồng của Tô Khiết chính là Đường Bách Khiêm, ba của hai đứa nhỏ đương nhiên cũng là Đường Bách Khiêm rồi, nếu không thì chuyện này sẽ còn hỗn loạn hơn nữa.
Bà cụ Đường đột nhiên không nói gì, nếu như người khác làm giám định ba con thì chắc chắn không có cách nào làm, nhưng mà nếu như là Đường Bách Khiêm, hiển nhiên là có khả năng.
Dù sao thì năm năm qua hai đứa bé vẫn luôn ở nước M cùng với Tô Khiết, đều ở cùng một chỗ với Đường Bách Khiêm, hơn nữa hiển nhiên Tô Khiết cũng rất tin tưởng người anh này, hai đứa bé cũng có mối quan hệ không tệ với Đường Bách Khiêm, bình thường chắc chắn sẽ không phòng bị cái gì, cho nên Đường Bách Khiêm muốn lấy máu của Minh Hạo hay là Vũ Kỳ cũng là chuyện có khả năng.
Bà cụ Đường nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt rõ ràng trầm xuống: “Thật sự rất quá đáng, quá đáng quá, tại sao cậu ta lại có thể làm ra loại chuyện giả tạo như thế này, sao cậu ta có thể thêu dệt vô cớ, cậu ta nhất định muốn cố ý chia rẽ tình cảm của Hạo thần và Tô Khiết…
Bà cụ Đường dừng lại một lần nữa, bà nhanh chóng nhìn về phía Nguyễn Hạo thần, giọng nói sốt ruột: “Hạo thần, cháu đừng tin tưởng những chuyện đó, hai đứa bé tuyệt đối là con của cháu, nếu không thì chúng ta cũng đi làm giám định ba con đi.”
Giờ phút này bà cụ Đường thật sự quá gấp gáp, bà rất sợ hãi hai đứa bé bởi vì chuyện này mà xảy ra hiểu lầm gì đó, hai đứa bé thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ, nhưng tuyệt đối không thể bởi vì chuyện này mà lại tách ra.
Vốn dĩ Nguyễn Hạo thần vẫn luôn trầm mặc, giờ phút này nghe thấy lời nói của bà cụ Đường, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía bà cụ Đường: “Không cần đâu, cháu biết bọn nhỏ là con của cháu.”
Liên quan đến chuyện này, Nguyễn Hạo thần tuyệt đối không có bất cứ hoài nghi gì, giấy giám định ba con của Đường Bách Khiêm có thật hơn đi nữa anh cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng vào nó, đương nhiên cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Con là của anh, điểm này vô cùng vô cùng chắc chắn, lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Vũ Kỳ anh có một loại cảm giác muốn thân thiết từ tận đáy lòng, hơn nữa còn có một loại cảm giác kích động và hạnh phúc. Mặc dù Đường Minh Hạo có hơi xa cách với anh, nhưng mà lúc anh nhìn thấy Đường Minh Hạo, loại cảm giác này cũng rất rõ ràng, hơn nữa lúc ấy Đường Minh Hạo cũng không nói cái gì, anh chỉ vừa nhìn liền xác định đó chính là con trai của anh, tuyệt đối sẽ không sai.
Lúc ấy Đường Minh Hạo cũng không nói cái gì, anh chỉ nhìn liền có thể xác định được đó là con của anh, cho nên anh không cần phải làm giám định ba con.
Anh vừa mới nói không có gì là đang nghĩ toàn bộ chuyện này, mục đích của Đường Bách Khiêm làm như vậy anh có thể nghĩ đến, nhưng mà rốt cuộc Đường Bách Khiêm có thể làm những chuyện này bằng cách nào mà tại sao lại tính thời gian tốt như vậy?
Tại sao Đường Bách Khiêm sớm không công khai muộn không công khai, hết lần này đến lần khác lại công khai lúc anh và Tô Khiết muốn đi đăng ký kết hôn, đến lúc nhà họ Đường quyết định muốn công khai thân phận của Tô Khiết và bọn nhỏ thì anh ta lại công khai những chuyện này.
Anh với Tô Khiết đi đăng ký kết hôn, nhà họ Đường công khai thân phận của Tô Khiết và bọn nhỏ, ngoại trừ người của nhà họ Đường, những người khác không có ai biết.
Ngày hôm qua Trác Thanh cũng có mặt ở đây, nhưng mà Trác Thanh tuyệt đối không thể giúp đỡ Đường Bách Khiêm hại anh và Tô Khiết, anh em của anh, anh khẳng định có thể tin tưởng được.