Chương 2737
“Nếu là Đường Lăng…” Nguyễn Hạo thần híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói, mặc dù anh không nói uy hiếp, nhưng Tô Khiết biết nếu người bên ngoài thật sự là Đường Lăng thì Đường Lăng sẽ rất thê thảm.
Nhưng cô biết Đường Lăng sẽ không ngốc như vậy, lúc trước cậu và Nguyễn Hạo thần nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, anh vất vả lắm mới đuổi cậu đi, chưa được bao lâu, nếu Đường Lăng đến thì không phải tự mình tìm chết sao?
Đường Lăng chắc chắn không ngốc như thế.
Cho nên Tô Khiết nghĩ không phải là Đường Lăng, nếu không phải là Đường Lăng thì là ai chứ?
Bà cụ Đường? Mợ? Tô Khiết cũng cảm thấy không đúng, bọn họ cũng biết Nguyễn Hạo thần ở trong phòng cô, bọn họ là phụ nữ nên chắc chắn sẽ không đến đây vào lúc này, có chút không tiện, hơn nữa nếu bà cụ Đường và mợ cũng không thể nói chuyện với Nguyễn Hạo thần, càng không thể nào lại là cậu được.
Nhà họ Đường chỉ có mấy người, loại trừ mấy người kia thì cũng chỉ còn lại ông cụ Đường, không, không thể nào là ông cụ Đường, Tô Khiết lập tức phủ nhận điều này.
Ông cụ Đường uy nghiêm, nghiêm túc như thế, chắc chắn không phải là ông cụ Đường.
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, giống như lần trước, ngày càng lớn, ngày càng nhanh.
Nguyễn Hạo thần cắn răng, cậu ba Nguyễn quá buồn bực không có chỗ trút giận, sau đó anh dùng sức mang theo sự trừng phạt hôn Tô Khiết một cái!!
Sau đó cậu ba Nguyễn mới đứng lên đi tới cửa.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Nguyễn Hạo thần không nói gì mà mở cửa trước, cho dù thế nào thì xem người bên ngoài là ai trước rồi tính.
Nguyễn Hạo thần mở cửa, khi anh nhìn thấy người bên ngoài thì đôi mắt lóe lên, ngẩn người ra, lúc đó khóe môi của cậu ba Nguyễn không nhịn được giật giật.
Người đứng ngoài cửa vào lúc này là ông cụ Đường!!
Người đứng ngoài cửa vào lúc này là ông cụ Đường!!
“Ông ngoại Đường.” Nguyễn Hạo thần thở ra một hơi, đ è xuống tất cả cảm xúc trong lòng, cố gắng khống chế mình.
Trong phòng Tô Khiết nghe Nguyễn Hạo thần gọi ông ngoại Đường thì cả người cứng đờ, cô cảm thấy eo của mình giật giật.
Không ngờ thật sự là ông cụ Đường, không nghĩ tới ông cụ Đường cũng là một ông già trẻ con.
Tô Khiết nhất thời cảm thấy có chút dở khóc dở cười, mỗi người không ngủ được, rốt cuộc muốn làm gì.
“Ông ngoại Đường, ông có chuyện gì sao?” Nguyễn Hạo thần buồn bực trong lòng muốn chết, nhưng cô cố gắng khống chế bản thân, thái độ vẫn rất khách sáo.
Đương nhiên nếu có thể bỏ qua tiếng nghiến răng thì càng tốt hơn!!
“Tôi có mấy chuyện muốn giao cho cậu.” Ông cụ Đường là người thông minh, tuy rằng Nguyễn Hạo thần che giấu rất tốt nhưng vẫn không thể qua được đôi mắt ông cụ Đường.
Ông cụ Đường hắng giọng nói, rất nghiêm túc mở miệng.
“Ông nói đi.” Nguyễn Hạo thần nghe thấy chuyện của Tô Khiết thì vẻ mặt lập tức thay đổi, trở nên nghiêm túc.
Chỉ cần chuyện liên quan đến cô thì anh sẽ nghiêm túc lắng nghe, nhớ kỹ từng việc.
Ông cụ Đường nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Hạo thần thay đổi thì khóe môi giật giật, xem ra tên nhóc này thật sự rất quan tâm Tô Khiết.
Nếu như vậy…