Chương 2710

“Ông xem đám ký giả đó sắp ăn luôn bà cụ Nguyễn rồi, trong tình huống này, ông bà ta nhất định sẽ nép lại một chút, gần đây hẳn sẽ không lại gây ra chuyện gì nữa.” Bà cụ Đường vẫn khá lạc quan, bà quen không nghĩ quá xấu cho người khác.

Ông cụ Đường nhìn bà, không nói gì nữa.

Nguyễn Hạo thần nhìn bà cụ Nguyễn trong live stream, đôi mắt khẽ trầm xuống, mấy năm nay anh quá hiểu họ, với tính cách của họ, tuyệt đối sẽ không dừng lại như vậy.

“Đúng rồi, Lăng rốt cuộc sao lại mời Cổ Vũ tới? Cổ Vũ luôn không cho ai mặt mũi, trước đó ông nói ông cũng không mời được ông ta, Lăng rốt cuộc là dùng cách gì?” Bà cụ Đường cực kỳ tò mò chuyện này.

Ông cụ Đường nghe thấy lời này của bà thì bật cười: “Tôi vừa thấy thái độ của Cổ Vũ đối với Đường Minh Hạo rất nhiệt tình.”

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, Cổ Vũ nổi tiếng tính tình cổ quái, bình thường gặp ai cũng xụ mặt, tại sao lại nhiệt tình với Minh Hạo của chúng ta? Mặc dù Minh Hạo của chúng ta rất đáng yêu, nhưng tôi cứ cảm thấy ông ta hơi nhiệt tình quá, có chút quái, ông nói xem có phải ông ta muốn làm gì Minh Hạo của chúng ta không?”

“Vấn đề này bà có thể đợi lát nữa tự hỏi ông ta.” Ông cụ Đường không trực tiếp trả lời, chỉ là nụ cười trên mặt lại đủ chứng mình ông đã biết đáp án.

Dù sao thì Cổ Vũ là do ông mời về, đối với chuyện của ông ta, ông là người rõ ràng nhất.

“Ông này, sao còn giả thần bí chứ, nếu ông biết thì nói đi.” Bà cụ Đường lườm ông.

Sau đó bà cụ Đường nhớ tới gì đó: “Ông nói là Cổ Vũ sẽ tới nhà chúng ta? Lần trước ông không thoải mái, tôi mời ông ta, ông ta cũng không tới, còn kêu chúng tôi đưa ông đến bệnh viện, bây giờ ông ta sẽ tự tới?”

Rất rõ ràng bà cụ Đường không tin điểm này lắm, tính tình cổ quái của tên đó bà cũng từng kiến thức rồi.”

“Bây giờ không giống vậy, tôi nghĩ, có lẽ sau này ông ta sẽ thường tới nhà họ Đường chúng ta.” Khóe môi ông cụ Đường thêm vài phần ý cười, cười có chút ý tứ sâu xa.

“Tại sao? Tại sao ông ta phải tới nhà họ Đường chúng ta? Nhà họ Đường chúng ta lại không ai bị bệnh, không cần ông ta, lúc cần ông ta mời ông ta tới thì ông ta không tới, bây giờ không ai bệnh, ông ta tới làm gì?” Bà cụ Đường khẽ hừ lạnh một tiếng, đương nhiên lời này cũng chỉ là đùa mà thôi, dù sao thì nếu Cổ Vũ tới, bà cũng không thể nào đuổi người ta đi.

Tô Khiết nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, đôi mắt khẽ lóe lên.

“Ông Cổ thích anh trai, cực kỳ cực kỳ thích anh trai, con nhìn ra.” Đường Vũ Kỳ luôn yên lặng bỗng mở miệng.

“Bảo bối Vũ Kỳ nhà ta làm sao biết?” Bà cụ Đường sững sốt, nhanh chóng quay sang Đường Vũ Kỳ.

“Vì ánh mắt ông ấy nhìn anh trai phát sáng, giống như…” Đường Vũ Kỳ ngẫm nghĩ, sau đó nhớ tới một ví dụ mình cảm thấy thích hợp nhất: “Giống như nhìn thấy cháu ruột của mình vậy.”

“Có sao?” Ánh mắt bà cụ Đường lóe lên, bà nhìn ra Cổ Vũ rất nhiệt tình với bảo bối Minh Hạo nhà bà, nhưng hai mắt phát sáng, như nhìn thấy cháu mình, lời này của Vũ Kỳ có phải hơi khoa trương không.

“Có, bà ơi, thật đó.” Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc gật đầu, rõ ràng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vô cùng chắc chắn với phán đoán của mình.

“Năng lực quan sát của Vũ Kỳ thật tốt, còn nhỏ như vậy, thật lợi hại.” Ông cụ Đường nhìn Đường Vũ Kỳ mặt đầy tán thưởng. Ông cảm thấy lời của cô bé thật sự rất đúng, hình dung cũng rất chuẩn xác!

Nhưng Cổ Vũ không có cháu, đến bây giờ vẫn một mình, ngay cả vợ cũng không có, không con cái, cháu chắt càng không thể nào.

“Ý gì? Cổ Vũ muốn làm gì?” Bà cụ Đường nghe thấy lời của ông cụ Đường thì sắc mặt rõ ràng biến đổi: “Minh Hạo là người nhà họ Đường chúng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play