Chương 2706

Lúc này, ký giả trong phòng bệnh nghe thấy câu trả lời của Đường Minh Hạo thì đều có chút ngoài ý muốn, cũng có chút thất vọng, nếu đứa bé này trả lời nó họ Nguyễn, vậy rất nhiều chân tướng đều rõ ràng.

Nếu nó họ Nguyễn, nhất định chính là con của cậu ba Nguyễn, dù sao thì người họ Nguyễn không nhiều, huống chi đứa bé này tìm thẳng tới phòng bệnh của ông cụ Nguyễn để đòi lại công bằng cho cậu ba Nguyễn, hẳn là có quen biết Nguyễn Hạo thần, hơn nữa quan hệ hẳn không tầm thường.

Nhưng tại sao nó không phải họ Nguyễn chứ? Tại sao không phải họ Nguyễn chứ?!

Nếu không phải họ Nguyễn, thì tất cả suy luận đều không thành lập.

“Cháu có phải theo họ mẹ không?” Bà cụ Nguyễn hiểu được ý của ông cụ Nguyễn, bỗng hỏi một câu.

Bà ta và ông cụ Nguyễn đều biết, đứa bé này rất có khả năng được Tô Khiết mang thai vào cái đêm năm năm trước đó, đêm đó là ngoài ý muốn, sau đó Tô Khiết liền xuất ngoại, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Nguyễn Hạo thần, hơn nữa theo bà ta điều tra được, lúc đó Tô Khiết và Nguyễn Hạo thần đều không biết đối phương.

Cho nên, lúc Tô Khiết sinh ra đứa bé này thì không biết ba đứa bé là ai, trong tình huống như vậy, rất có khả năng Tô Khiết sẽ để đứa bé theo họ mình, họ Tô!!

Vừa rồi ông cụ Nguyễn nói chính là một chữ Hàn, nhưng bà cụ Nguyễn lúc này lại đổi cách hỏi.

Bà ta cảm thấy lần này nhất định sẽ không sai.

“Không, cháu không theo họ mẹ!!” Đường Minh Hạo chuyển mắt nhìn sang bà cụ Nguyễn, nhanh chóng đưa ra câu trả lời, nó biết rõ suy nghĩ trong lòng bà ta, nhưng nó thật sự không phải theo họ mẹ, nó họ Đường, là họ của bà ngoại.

Đây là sự thật, Đường Minh Hạo không nói dối, cho nên sắc mặt nó rất nghiêm túc, không chút chột dạ.

Một đứa bé năm tuổi, biểu cảm lại nghiêm túc như vậy, không ai sẽ hoài nghi lời của nó.

Bà cụ Nguyễn rõ ràng sững sờ, bà ta cũng nhìn ra đứa bé này hẳn không nói dối, chỉ là chuyện này sao có thể?

Đứa bé này không phải họ Nguyễn, cũng không theo họ mẹ? Đây rốt cuộc là chuyện gì?!

Ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường sắc mặt cũng biến đổi.

“Vậy họ gì?” Bà cụ Nguyễn thật sự nghĩ không thông, nên bất giác lại truy hỏi một câu.

Bà ta nghĩ nếu đứa bé này không phải họ Nguyễn, cũng không phải họ Tô, vậy có khả năng họ đoán nhầm, có khả năng nó không phải con của Hạo thần, những lời gì mà chảy dòng máu nhà họ Nguyễn trước đó có khả năng là đứa bé này nói linh tinh.

Câu bà cụ Nguyễn hỏi, tất cả các ký giả có mặt đều muốn biết.

“Câu hỏi này cháu không muốn trả lời.” Đường Minh Hạo đương nhiên biết rõ dụng ý của bà cụ Nguyễn, nhưng câu hỏi này nó nhất định sẽ không trả lời vào lúc này.

Trước đó lúc ký giả hỏi nó đều không trả lời, bà cụ Nguyễn hỏi, nó cũng sẽ không trả lời.

Trước khi nhận được sự đồng ý của ba mẹ, nó sẽ không nói linh tinh về chuyện thân thế của nó và em gái.

“Cháu…” Bà cụ Nguyễn trước đó bị Đường Minh Hạo chọc giận nửa sống nửa chết, bây giờ lại nghe câu nói nó không cho mình chút mặt mũi như vậy, sắc mặt liền trầm xuống: “Chẳng lẽ mẹ cháu không dạy cháu lễ phép cơ bản nhất sao?”

Đứa bé này thật quá ghê tởm, quá đáng ghét, câu hỏi của người lớn lại có thái độ như vậy.

“Lễ phép nên biết, mẹ cháu đều dạy cháu, nhưng cháu biết lịch sự tôn trọng là việc lẫn nhau, người khác lịch sự với cháu, tôn trọng cháu, cháu đương nhiên sẽ lịch sự tôn trọng họ.” Đường Minh Hạo nhìn bà cụ Nguyễn, đôi mắt khẽ trầm xuống, đến lúc này rồi, bà ta lại vẫn chỉ trích mẹ nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play