Chương 2692
Lúc trước cũng có người của bệnh viện bọn họ xem phát sóng trực tiếp liên quan đến ông cụ Nguyễn và thằng nhóc kia, đương nhiên cũng có người biết thằng nhóc gọi điện thoại cho cậu mình, muốn mời cậu hai Trác và giáo sư Cổ đến bệnh viện.
Về sau việc này cũng lan truyền trong bệnh viện, nhưng mà tất cả mọi người đều không coi là thật, so với người ngoài, bác sĩ bọn họ hiểu rõ cậu hai Trác không phải dễ mời, bác sĩ Cổ thì càng không thể nào mời được.
Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, không có người nào có thể mời được bác sĩ Cổ, bởi vì bác sĩ Cổ quả thật là nhân vật khó chiều.
Vì vậy, mọi người cũng chỉ coi như đang xem náo nhiệt mà thôi.
Nhưng, chưa đến nửa tiếng, cậu hai Trác thật sự đến rồi, bọn họ vẫn là nhờ nhìn thấy cậu hai Trác trong phát sóng trực tiếp của ông cụ Nguyễn nên mới biết cậu hai Trác thật sự đến bệnh viện của bọn họ.
Vì vậy có người suy đoán, có phải giáo sư Cổ cũng đến hay không?
Mặc dù Viện trưởng cảm thấy suy nghĩ như vậy quá ngây thơ, không có khả năng, dù sao Viện trưởng cũng biết rõ giáo sư Cổ khó mời đến nhường nào.
Nhưng lỡ như giáo sư Cổ đến thì sao? Lỡ như?
Trước kia Viện trưởng cũ vì mời giáo sư Cổ mà nghĩ mọi biện pháp, hễ có cơ hội nào, hễ có chút khả năng nào, Viện trưởng cũ đều không bỏ qua.
Bây giờ là cơ hội của ông ta, độ khả thi của ông ta cao hơn Viện trưởng cũ rất nhiều.
Dưới tình huống này, nếu đến lúc đó giáo sư Cổ thật sự đến, nếu ông ta không chuẩn bị sẵn sàng trước, đoán chừng sẽ bị Viện trưởng cũ lột da.
Lại nói, dựa vào lực ảnh hưởng của cậu hai Trác trong giới y học, bọn họ cũng đã nên nghênh đón rồi, đây không chỉ là vinh hạnh của bệnh viện bọn họ, mà còn là một tuyên truyền rất tốt cho bệnh viện bọn họ.
Chỉ là lúc trước bọn họ không coi là thật, vì vậy bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Cho nên, Viện trưởng muốn bắt lấy cơ hội lần này, lỡ như giáo sư Cổ thật sự đến thì sao?
Ông ta chuẩn bị đầy đủ, nếu giáo sư Cổ không đến thì thôi, dù sao để mời giáo sư Cổ đến, Viện trưởng cũ còn chuẩn bị cả mấy chục năm.
Nếu giáo sư Cổ thật sự đến, vậy coi như…
Thật ra khi Viện trưởng dẫn người đến cổng bệnh viện nghênh đón, trong lòng chỉ ôm tâm lý may mắn xa vời đó, Viện trưởng cũng không tin giáo sư Cổ sẽ đến thật.
Khoảnh khắc ông ta nhìn thấy giáo sư Cổ đi đến cổng bệnh viện, ông ta còn tưởng rằng mình hoa mắt rồi, ông ta còn cho rằng mình đang nằm mơ, vì mình quá mong muốn giáo sư Cổ đến nên tự sinh ra ảo giác.
Mãi đến khi nghe thấy người bên cạnh ngạc nhiên hô lên, Viện trưởng mới hồi phục tinh thần, ông ta tận mắt nhìn thấy, nên mới thật sự tin tưởng giáo sư Cổ thật sự đến bệnh viện bọn họ, giây phút này trong lòng Viện trưởng kích động không nói lên lời.
Từ cổng bệnh viện đi đến cửa phòng bệnh, tâm trạng Viện trưởng vẫn chưa bình tĩnh lại được, cứ luôn kích động.
“Người đâu? Người đâu?” Giáo sư Cổ cũng không phải là người không nói lý, hơn nữa cũng đã đến bên ngoài phòng bệnh rồi, ông ta có thể gặp mặt người mình tìm rồi.
Chỉ dựa vào giọng điệu này của giáo sư Cổ đã có thể nghe ra sốt ruột của ông ta, ông ta là đang sốt ruột muốn gặp mặt người mình muốn gặp.
Lúc này người mà giáo sư Cổ nói đương nhiên là cậu bạn nhỏ Đường Minh Hạo.
Nhưng những người khác đều cho rằng người mà giáo sư Cổ nói là ông cụ Nguyễn.