Chương 246

“Mộ Dung Tri sắp về nhà thừa kế sản nghiệp của gia tộc, bộ tưởng chỉ có anh là hàng hiếm à, với cả dựa vào sức quyến rũ

của Khiết Khiết nhà tôi, chỉ cần em ấy muốn…”

Lời của Sở Bách Hà nói được một nửa thì đột nhiên ý thức được cô ta lại kích động nói sai rồi.

Sở Bách Hà hơi đơ người.

Con mẹ nói

Cô ta đây là bị Nguyễn Hạo Thần dụ sao? Suýt chút nữa nói ra hết.

Cô ta bình thường bị Tô Khiết dụ thì thôi đi, dù sao Tô Khiết chính là chuyên gia tâm lý học, cô ta nhịn.

Nhưng, bây giờ cô ta lại bị Nguyễn Hạo Thần dụ rồi?

Tục ngữ nói rất hay, không phải người một nhà không vào một cửa, đôi vợ chồng này thật sự người này còn thâm hơn người kia.

Trong ánh mắt thâm sâu ẩn chứa ý cười của Nguyễn Hạo Thần, mặc dù Sở Bách Hà nói chưa hết, nhưng hiệu quả này anh đã rất hài lòng rồi.

“Cô Kiều, xem ra cô có quan hệ rất tốt với tổng giám đốc công ty cô nhỉ.” Thư ký Lưu luôn hiểu tâm tư của tổng giám đốc nhà

mình, thư ký Lưu muốn tiếp tục giúp tổng giám đốc nghe ngóng thêm vài chuyện của phu nhân nữa.

Chuyện vừa rồi khiến thư ký Lưu cảm thấy lừa Sở Bách Hà nói ra là một chuyện rất dễ dàng.

Sở Bách Hà đang buồn bực về sự xúc động của mình, nghe thấy lời này của thư ký Lưu, ánh mắt hơi lóe lên, trực tiếp mỉm cười:

“Tôi đương nhiên có quan hệ tốt với đàn em rồi, hai chúng tôi ngày ngày chơi cùng nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau, hơn

nữa còn ngủ chung giường, tôi tối nào cũng ôm em ấy, thân hình của đàn em thật sự rất đẹp, ôm đàn em ngủ cảm thấy rất sảng khoái?”

Mất đi lớp lót, cô ta ít nhất phải lấy lại chút mặt mũi chứ, Nguyễn Hạo Thần dụ cô ta, cô ta đương nhiên phải trả lại cho Nguyễn Hạo Thần một phần .

Cho nên, lời này Sở Bách Hà chính là cố tình nói cho cậu ba Nguyễn nghe, khi nói đến đó, Sở Bách Hà còn khiêu khích nhướng  mày với Nguyễn Hạo Thần.

Thư ký Lưu lập tức dại ra, đột nhiên có một loại cảm giác cuông phong đảo loạn, Sở Bách Hà này thật sự dám nói, lời này cũng quá quá quá …

Đó chính là phu nhân của tổng giám đốc của anh ta, mặc dù cô Sở này là nữa, cảm giác này cũng không tốt.

Mặt mày của Nguyễn Hạo Thần lập tức đen xì, vợ của anh anh cũng không thể ôm ngủ mỗi ngày! Dựa vào đâu cô gái này có thể ôm trước chứ?

Thư ký Lưu nhìn tổng giám đốc nhà mình, nhìn thấy gương mặt rõ ràng đang âm trâm của tổng giám đốc, thư ký Lưu thầm hít một ngụm khí lạnh.

Thư ký Lưu lúc này thật sự hối hận vừa rồi nhiều chuyện.

“Tôi mỉm cười đắc ý, lại mỉm cười đắc ý, ôm lấy mỹ nữ đi ngủ, vợ ai cũng không quan trọng.” Sở Bách Hà nhìn mặt mày đen xì của Nguyễn Hạo Thần, ngay lập tức xung huyết tràn đây sự sống, trực tiếp ngồi trên ghế hát, đó gọi là xuân phong đắc ý.

Dù sao vừa rồi Nguyễn Hạo Thần cũng suýt chút nữa nhìn thấu, cô ta cũng không dùng kiêng ky, giả vờ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play