CHƯƠNG 2611

Lông mày của Tô Khiết nhướng lên, nhịn cười không được, cô ghét bỏ Nguyễn Hạo thần hả?

“Cháu cười cái gì chứ! Cháu phải nhớ kỹ lời của bà, hoạn nạn mới thấy được chân tình, lúc này cháu tuyệt đối không thể bỏ rơi Hạo thần, cháu nhất định phải đối xử tốt với Hạo thần.” Bà cụ Đường nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết thì rất không yên lòng.

“Vâng ạ.” Tô Khiết gật đầu đáp lời, cô phát hiện bà cụ Đường thật sự rất đáng yêu.

“Lúc trước cháu cũng đã nghe Hạo thần nói rồi, thằng bé đã chuyển hết tất cả cổ phần cho ông cụ Nguyễn, thằng bé không cầm một đồng tiền nào của Nguyễn thị, vậy thì hiện tại Hạo thần chính là một người không có một xu dính túi.” Bà cụ Đường không nhịn được mà lắc đầu: “Đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, hiện tại trên người lại không có đồng nào.”

Tô Khiết trực tiếp bị sặc bởi nước miếng của mình: “…”

Cô mới nghe thấy cái gì vậy?

Nguyễn Hạo thần không có đồng nào?

Chỉ như vậy là Nguyễn Hạo thần được coi là người không có đồng nào?

Tô Khiết thật sự không biết phải nói cái gì luôn!

“Tô Khiết, hiện tại Hạo thần không có nhà, ở trên người lại không có tiền, nhà họ Đường chúng ta chính là nhà của thằng bé, sau này cháu cứ để thằng bé ở nhà họ Đường đi. Bà ngoại có tiền mà, bà ngoại cho thằng bé tiền.” Bà cụ Đường có thể là sợ lời nói này sẽ làm người ta hiểu lầm, lại tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Bà ngoại cho thằng bé tiền để thằng bé lập nghiệp một lần nữa.”

Tô Khiết nghe thấy lời nói của bà cụ Đường, mặc dù là có chút buồn cười nhưng mà trong lòng vẫn rất cảm động, đương nhiên Tô Khiết biết rằng bà cụ Đường làm như vậy cũng là bởi vì cô.

Nhưng mà bà cụ Đường và ông cụ Đường thật sự rất đáng yêu, nếu là người lớn trong gia đình gặp phải loại tình huống này thì chắc chắn sẽ khuyên cô phải suy nghĩ lại cho cẩn thận, dù sao thì hiện tại Nguyễn Hạo thần ở trong mắt bà cụ Đường là người không có nhà, hơn nữa còn là người không có đồng nào.

Nhưng mà bà cụ Đường lại kêu cô phải chia sẻ hoạn nạn với Nguyễn Hạo thần, phẩm tính như thế này mới là khó có được.

“Bà Đường muốn cho cháu tiền để lập nghiệp ạ? Không biết là bà Đường chuẩn bị cho cháu bao nhiêu tiền?” Lúc Nguyễn Hạo thần “không có một xu dính túi” bước vào trong phòng khách, đúng lúc nghe thấy câu nói này của bà cụ Đường, lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên gương mặt của Tô Khiết, trong lúc nhất thời Nguyễn Hạo thần cảm thấy toàn bộ những nặng nề cũng đã biến mất hết rồi, trong nháy mắt tâm trạng cũng đã trở nên tốt hơn.

Chuyện ông cụ Nguyễn “ngất xỉu” phải gọi xe cứu thương đến bệnh viện đương nhiên Nguyễn Hạo thần biết được, dù sao thì chuyện đó lớn như thế, sao anh có thể không biết được chứ.

Nguyễn Hạo thần hiểu ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn rất rõ, cho nên anh vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy được ông cụ Nguyễn đang giả vờ. Lúc nãy Tô Khiết quan sát được những thứ đó, đương nhiên Nguyễn Hạo thần cũng đã phát hiện ra, hơn nữa Nguyễn Hạo thần còn phát hiện những chi tiết mà Tô Khiết chưa phát hiện, dù sao thì nhà họ Nguyễn cũng là ngôi nhà mà anh đã sống gần ba mươi năm, đối với tình huống nhà tổ nhà họ Nguyễn, anh hiểu rất rõ và anh cũng hiểu rõ thói quen của ông cụ Nguyễn.

Cho nên sau khi Nguyễn Hạo thần nhìn thấy ảnh chụp do phóng viên đăng lên, vừa nhìn anh đã biết là ông cụ Nguyễn đang giả vờ.

Khoảnh khắc này, Nguyễn Hạo thần trực tiếp cười lạnh thành tiếng, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn quả thật là chuyện gì cũng có thể làm được.

Nguyễn Hạo thần biết ông cụ Nguyễn giả vờ bệnh chắc chắn là muốn anh trở về nhà họ Nguyễn, nhưng mà bọn họ có nghĩ đến bọn họ làm như vậy sẽ đẩy chuyện này lên đến tình cảnh nào không?

Nguyễn Hạo thần biết ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đều là người thông minh, cho nên ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn biết rất rõ ràng chuyện này sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, và họ vô cùng rõ ràng chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng gì đối với anh, nhưng mà bọn họ vẫn làm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play