CHƯƠNG 2607
Trong lòng bà cụ Nguyễn đã quyết định gọi cho Nguyễn Hạo thần, nhưng lúc này bà ta còn cố ý giả vờ khó xử: “Hiện tại không cần nói cho Hạo thần, tránh cho Hạo thần lo lắng, nên kiểm tra trước rồi nói sau.”
“Bà cụ Nguyễn, tôi thấy tình hình của ông cụ Nguyễn rất nghiêm trọng, lúc này cậu ba Nguyễn phải ở đây xử lý một số chuyện, không thể chỉ dựa vào một mình bà được, huống chi bà cũng lớn tuổi rồi, lỡ kiệt sức thì sao?” Phóng viên Lỗ nhìn thấy bà cụ Nguyễn muốn nói lại thôi thì liên tục khuyên.
“Hơn nữa ông cụ Nguyễn như vậy, lỡ có chuyện gì thì cậu ba Nguyễn cũng phải ở đây.” Phóng viên Lỗ lại giúp bà cụ Nguyễn nói ra một lý do.
“Được, tôi gọi cho Hạo thần.” Bà cụ Nguyễn giống như bị phóng viên Lỗ thuyết phục, chậm rãi gật đầu, lúc này bà ta có vẻ rất đau lòng, hơn nữa còn có chút không biết làm sao.
Dáng vẻ bà cụ Nguyễn gọi cho Nguyễn Hạo thần làm cho người ta không nói nên lời.
Bà cụ Nguyễn cầm điện thoại tìm số điện thoại của Nguyễn Hạo thần, sau đó gọi đi, nhưng điện thoại vang lên rất nhiều tiếng, bên kia vẫn không có ai nghe máy.
Tất cả phóng viên nhìn vào điện thoại trong tay bà cụ Nguyễn thấy đối phương vẫn không nghe máy, vẻ mặt của mọi người dần thay đổi.
“Tôi không gọi được cho Hạo thần, có lẽ Hạo thần không mang theo điện thoại, lúc trước ông nội gọi điện thoại cho nó cũng không có ai nghe máy, sau đó mới gọi cho phóng viên Lỗ.” Bà cụ Nguyễn không gọi được thì trong lòng có chút buồn bực, tuy rằng bà ta giải thích thay Nguyễn Hạo thần nhưng bà ta vẫn không tin lý do này, bởi vì từ trước đến nay Nguyễn Hạo thần làm việc rất cẩn thận, không thể nào quên mang theo điện thoại.
Nguyễn Hạo thần thật sự không thể quên mang theo điện thoại, nhưng Nguyễn Hạo thần cũng thật sự không mang theo điện thoại bên người, Nguyễn Hạo thần cố ý đặt điện thoại trong văn phòng.
Bởi vì anh nghĩ sau khi mình tổ chức họp báo thì ông cụ Nguyễn sẽ gọi điện thoại cho, anh hoàn toàn thất vọng với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, cho nên anh không còn gì muốn nói với bọn họ.
Nguyễn Hạo thần cũng không muốn so đo chuyện ông cụ Nguyễn đưa Đường Vũ Kỳ đi, muốn bán Tô Khiết vào núi sâu, chuyện này coi như trôi qua như vậy, đương nhiên đây cũng là lần cuối cùng.
Nguyễn Hạo thần có mang theo điện thoại nhưng không nghĩ nghe điện thoại của ông cụ Nguyễn, nguyên nhân là vì ông cụ Nguyễn muốn đối phó với Đường Vũ Kỳ và Tô Khiết, chuyện đó làm cho anh không còn lời nào để nói với ông cụ Nguyễn.
“Bà cụ Nguyễn, ý của bà là lúc trước ông cụ Nguyễn gọi cho cậu ba Nguyễn nhưng cậu ba Nguyễn không nghe máy giống như bây giờ đúng không?” Hai mắt phóng viên Lỗ lóe lên, sau đó nhanh chóng hỏi một câu.
“Hạo thần chắc chắn không mang theo điện thoại, chuyện này không thể trách nó.” Bà cụ Nguyễn nhìn về phía phóng viên Lỗ, bà ta nhíu mày lại có vẻ không vui.
“Lúc đó ông cụ Nguyễn gọi cho tôi nói cậu ba Nguyễn nghe điện thoại, tôi nhớ lúc đó ông cụ Nguyễn nói muốn cậu ba Nguyễn trở về, nhưng cậu ba Nguyễn lại hoàn toàn không quan tâm, sau đó ông cụ Nguyễn ngất xỉu gọi xe cấp cứu.” Phóng viên Lỗ không tiếp lời bà cụ Nguyễn, ngược lại bắt đầu phân tích tình huống.
Lúc đó ông cụ Nguyễn gọi cho anh ta, cho nên lời anh ta nói rất có sức thuyết phục, huống chi hiện tại ông cụ Nguyễn lại ngất xỉu.
Phóng viên Lỗ nói mấy lời này hoàn toàn gây bất lợi cho Nguyễn Hạo thần, nếu bà cụ Nguyễn thừa nhận thì chuyện này ngày càng nghiêm trọng, còn ảnh hưởng lớn đến Nguyễn Hạo thần.
“Cậu đừng nói bậy, không phải như cậu nói đâu, không phải như cậu nói đâu, cậu đừng nói bậy.” Bà cụ Nguyễn lập tức ngước mắt nhìn về phía phóng viên Lỗ dùng sức lắc đầu, trên mặt bà ta mang theo lo lắng và hoảng loạn.