CHƯƠNG 2598
Lần này không có ai ngăn cản nên Nguyễn Hạo thần nhanh chóng đi qua.
Lúc phóng viên lấy lại tinh thần thì Nguyễn Hạo thần đã đi một đoạn xa.
Lúc này bọn họ muốn ngăn cản Nguyễn Hạo thần thì chắc chắn không thể được, bọn họ nghĩ đến ánh mắt của cậu ba Nguyễn thì chẳng có ai không sợ chết đi đến trước mặt Nguyễn Hạo thần.
Không thể đi đến trước mặt, nhưng có thể đứng ở phía sau đặt câu hỏi.
“Cậu ba Nguyễn, anh cứ đi như vậy sao? Lúc nãy ông cụ Nguyễn gọi điện thoại đến, anh không định quay về gặp bọn họ sao? Cậu ba Nguyễn không lo lắng ông cụ Nguyễn thật sự xảy ra chuyện gì sao? Dù sao ông cụ Nguyễn cũng lớn tuổi rồi, cậu ba Nguyễn làm như vậy có không còn tình người hay không?” Phóng viên Lỗ không dám đi về phía trước nên chỉ có thể đứng ở đó lớn tiếng nói.
Lúc này anh ta cố ý nói những lời dẫn dắt suy nghĩ của người khác.
“Đúng đó, cho dù thế nào cũng không thể không quan tâm sự an toàn của người lớn chứ? Cho dù người xa lạ cũng không thể không quan tâm, huống chi là người thân, thật là quá đáng.” Có người lập tức nói theo phóng viên Lỗ.
Phóng viên Lỗ nghe thấy có người phụ họa theo mình thì càng thêm dũng cảm: “Người ngoài cũng biết mấy năm qua ông cụ Nguyễn nuôi lớn cậu ba Nguyễn, tự mình dạy dỗ cậu ba Nguyễn, vì cậu ba Nguyễn nên ông cụ Nguyễn đã bỏ ra không ít tâm huyết, hiện tại cậu ba Nguyễn trả ơn cho ông cụ Nguyễn như thế sao?”
Nguyễn Hạo thần không muốn quan tâm tới bọn họ, trước khi Nguyễn Hạo thần làm chuyện này thì anh đã nghĩ tới có người dùng đủ lý do chỉ trích mình, đương nhiên anh cũng nghĩ đến ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.
Nhưng anh vẫn làm như vậy, nếu anh làm như vậy thì sẽ không quan tâm những điều đó, những chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến anh.
“Đúng thế, mấy năm qua ông cụ Nguyễn cũng rất khó khăn, cậu ba Nguyễn mất mẹ từ nhỏ…” Có người nhắc tới mẹ của Nguyễn Hạo thần, năm đó ông cụ Nguyễn thông báo mẹ của Nguyễn Hạo thần đã qua đời với mọi người, cho nên người bên ngoài cho rằng mẹ của Nguyễn Hạo thần thật sự đã chết.
Nguyễn Hạo thần nghe phóng viên kia nhắc tới mẹ mình thì cả người bỗng nhiên cứng đờ, con ngươi lập tức lạnh băng.
“Anh ba, anh ba, bình tĩnh, bình tĩnh, không thể để người khác biết chuyện năm đó được, nếu không thì đối với anh, đối với bác gái là một sự tổn thương, nhất là với bác gái.” Cậu năm Tào đi theo bên cạnh Nguyễn Hạo thần, anh ta thấy phản ứng của Nguyễn Hạo thần thì đưa tay giữ lấy anh.
Anh ta cũng không biết rõ chuyện năm đó, chỉ biết một phần nhỏ nhưng cũng đủ làm cho anh ta khiếp sợ, nếu chuyện năm đó thật sự bị đào lên thì sẽ gây tổn thương rất lớn với anh ba và bác gái.
Cậu năm Tào thật sự sợ Nguyễn Hạo thần nhất thời kích động nói những lời không nên nói.
Thư ký Lưu cũng khiếp sợ đổ mồ hôi, thư ký Lưu đi theo bên cạnh Nguyễn Hạo thần nhiều năm như vậy, tuy rằng thư ký Lưu không biết chuyện năm đó nhưng thư ký Lưu biết mẹ của tổng giám đốc còn sống.
Hơn nữa thư ký Lưu cũng biết ông cụ Nguyễn ép buộc mẹ của tổng giám đốc rời đi, ông cụ Nguyễn còn không cho tổng giám đốc và mẹ gặp nhau, chuyện này thật là tàn nhẫn!!
Lúc này phóng viên nhắc tới mẹ của tổng giám đốc, tổng giám đốc chắc chắn sẽ tức giận.
Nguyễn Hạo thần nheo hai mắt đầy lạnh lẽo, anh hiểu ý của Tào Du, chuyện năm đó thật sự không thể bị đào lên, bởi vì những chuyện đó gây tổn thương rất lớn với mẹ.
Mấy năm nay tinh thần của mẹ mới tốt lên một chút, anh tuyệt đối không thể để mẹ chịu tổn thương.
Năm đó ông cụ Nguyễn thông báo mẹ đã qua đời với mọi người, như vậy cũng tốt, tránh cho mẹ chịu quấy rầy vì những chuyện của nhà họ Nguyễn.