CHƯƠNG 2558

Rệp nghe Cố Ngũ nó vậy thì rùng mình, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trước đó, sắc mặt anh càng hiện rõ vẻ sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng đáp: “Tôi nói, tôi nói, tôi nhất định sẽ nói sự thật.”

Mặc dù ông cụ Nguyễn lợi hại, nhưng không bằng Diêm Môn, huống chi giờ anh đang bị bắt đến Diêm Môn, nên bất luận thế nào anh cũng giữ lại mạng nhỏ của mình trước rồi hẵng nói.

Rệp thầm thở dài, hơi run rẩy nói: “Ông cụ Nguyễn bảo tôi tìm kiếm Tô Khiết và một cô bé là con gái cô ấy.”

Cố Ngũ hơi ngẩn người, tìm phu nhân và một cô bé? Hơn nữa cô bé đó còn là con của phu nhân và lão đại.

Ông cụ Nguyễn bảo Rệp tìm mẹ con họ làm gì?

Cố Ngũ bỗng nhận ra hình như chuyện này hơi nghiêm trọng, cũng may là anh nhiều chuyện nên đã thông báo với lão đại.

Nguyễn Hạo thần nghe Rệp nói thế thì hai mắt nhanh chóng híp lại, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lẽo: “Ông ta định làm gì sau khi tìm thấy họ?”

Nguyễn Hạo thần không muốn suy đoán quá ác ý về ông bà cụ Nguyễn, lần nào anh cũng giữ lại một tia hy vọng, nhưng bọn họ hoàn toàn dập tắt tia hy vọng đó của anh.

Lúc hỏi câu này, bàn tay đang buông thõng bên người của Nguyễn Hạo thần vô thức siết chặt lại, anh thật sự hy vọng ông cụ Nguyễn có thể chừa lại một chút, đừng tuyệt tình quá mức.

Rệp càng do dự hơn, ban đầu ông cụ Nguyễn đã cảnh cáo anh, không được nói cho người khác biết, hơn nữa ngay cả anh cũng cảm thấy, chuyện ông ta sai anh làm không có tính người.

Rệp không hiểu tại sao người Diêm Môn lại bận tâm đ ến chuyện này, cũng không biết lão đại Diêm Môn ở phe nào?

Nếu anh ấy ở phe Tô Khiết, thì liệu Diêm Môn có thể thả anh đi, khi anh nói ra chân tướng không?

“Cậu phải nghĩ cho kỹ, rồi chọn ông cụ Nguyễn hay Diêm Môn chúng tôi?” Cố Ngũ thấy bộ dạng này của Rệp, thì biết anh ta lại bắt đầu do dự, nên tiếp tục lên tiếng uy hiếp: “Tôi không ngại nói cho cậu biết, cậu ba Nguyễn có quan hệ rất tốt với Diêm Môn chúng tôi, cậu đắc tội với chúng tôi, thì cũng đồng thời đắc tội với anh ấy, tất nhiên, nếu cậu nói thật, chắc chắn Diêm Môn chúng tôi sẽ bảo đảm cậu bình yên vô sự, còn thù lao mà ông cụ Nguyễn hứa trả cho cậu, chúng tôi cũng sẽ trả hơn gấp năm.”

Cố Ngũ rất có kinh nghiệm trong chuyện này, anh biết mình không thể uy hiếp mãi được, đôi lúc cũng phải kết hợp đe dọa với dụ dỗ.

Đôi mắt ti hí của Rệp nhanh chóng đảo qua đảo lại, tất nhiên trong đầu anh cũng đang động não, anh làm việc cho ông cụ Nguyễn nhiều năm như vậy, nên biết rõ con người ông ta.

Hôm nay anh bị Diêm Môn bắt đi, chắc chắn ông cụ Nguyễn sẽ nghi ngờ anh, nói không chừng ông ta còn trừ khử anh ngay tức khắc.

Anh biết Diêm Môn là người giữ chữ tín nhất, chỉ cần bọn họ đồng ý chuyện gì, thì chắc chắn sẽ làm được.

Lần này Rệp không còn do dự một hồi lâu nữa, mà nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn: “Được, tôi sẽ nói hết cho các anh biết, thật ra tôi cũng cảm thấy lần này ông cụ Nguyễn không hề có tính người, tôi chẳng muốn làm theo lời ông ta một tý nào.”

Dù gì Rệp cũng làm xã hội đen lâu như vậy, nên giờ vẫn muốn biện minh cho mình mấy câu.

Nguyễn Hạo thần nghe vậy, thì sắc mặt thay đổi rất rõ rệt, ngay cả hạng người như Rệp cũng cảm thấy chuyện này không có tính người?

Rốt cuộc ông cụ Nguyễn bảo Rệp làm chuyện gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play