Chương 2402
Sau khi Đường Minh Hạo nhảy xuống xe, đôi mắt còn cố ý liếc nhìn mấy người lúc này ở cách cậu rất xa.
Mấy người nhìn thấy Đường Minh Hạo nhìn về bọn họ, cũng lần nữa lui về sau mấy bước theo bản năng, tiểu tổ tông này quá kinh khủng, bọn họ muốn cách càng xa càng tốt.
“À, đúng rồi, có một chuyện tôi quên nói cho ông biết, không, là quên nói cho mấy người biết.” Ánh mắt Đường Minh Hạo quay lại nhìn Cố Ngũ lại lần nữa nhìn về mấy người ở xa xa.
“Chuyện gì?” Cố Ngũ ngẩn người, trực tiếp hỏi ra, đứa bé này có thể có chuyện gì nói cho anh ta biết?
Chẳng qua chỉ là một đứa bé năm tuổi, có thể nói ra được chuyện gì kinh người sao?
“Cậu không cần nói với chúng tôi, cậu nói với Đại ca Cố là được.” Mấy người sau khi nghe Đường Minh Hạo nói, phản ứng đầu tiên là phải nhanh chóng rời đi, bọn họ không muốn nghe, không muốn nghe, không muốn bất kỳ lời nói nào của tên tiểu ma đầu này.
“Như vậy sao được, dù thế nào mà nói, mấy người cũng là trói tôi đến, mấy người có quyền được biết.” Đường Minh Hạo cũng không muốn như như vậy để bọn họ rời đi, trò chơi này cũng mới bắt đầu thôi, đặc sắc vẫn còn ở phía sau.
“Cho nên, mấy người một người cũng không thể đi, mấy người đến đây, đến có thể nghe rõ hơn một chút.” Đường Minh Hạo mỉm cười, ngoắc ngoắc tay vẫn mấy người đứng đằng xa.
“Không, chúng tôi không cần nghe rõ, chúng tôi không muốn nghe.” Mấy người nhanh chóng khoát tay, theo bản năng lùi xa hơn.
“Bọn họ không qua đây, việc này cũng sẽ không dễ nói.” Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ, khóe môi rõ ràng hơi co lại, ý thức cũng quá rõ ràng.
“Mấy người các người đang làm cái gì đấy? Không phải chỉ là một đứa bé sao? Sao các người lại sợ thành như vậy chứ?” Cô Ngữ trực tiếp trừng mấy người đang đứng ở xa xa: “Đều lăn đến đây cho ông.”
“Đại ca Cố, chúng tôi… Mấy người còn muốn giãy dụa một chút.
“Đêu lăn lại đây cho tôi, đừng có để tôi nói lần thứ ba.” Cố Ngữ trực tiếp trâm giọng ra lệnh: “Mấy người xem xem cả một đám mấy người bị một đứa bé dọa thành như vậy, thật sự là có tiên đồ.
Mấy người lại lần nữa sợ hãi, cũng không dám cãi lời Cố Ngũ, mấy người chỉ có thể kiên trì từ từ nhích lại gần.
Nhưng mà mấy người cũng không dám cách quá gần, cũng đều giữ một khoảng cách nhất định với tiểu tổ tông Đường Minh Hạo, bọn họ thật sự sợ bị tổ tổng Đường Minh Hạo này lừa.
“Bây giờ cậu có thể nói chưa? Rốt cuộc cậu có chuyện gì muốn nói cho chúng tôi biết?” Cố Ngũ nhìn Đường Minh Hạo, trên mặt có mấy phân tươi cười, hoàn toàn chính là kiểu cười dỗ dành con ít, Cố Ngũ thật sự chứ cảm thấy một đứa bé có thể nói ra được chuyện lớn gì?
Lúc này bạn nhỏ Đường Minh Hạo, còn đeo kính râm, cho nên cặp mắt giống cậu ba Nguyễn cực kỳ của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, lúc này mọi người đều không nhìn thấy, thấy cả mọi người đều không nhìn thấy, đường nhiên Cố Ngũ cũng không nhìn thấy, cho nên Cố Ngũ cũng không nghĩ quá nhiều.
“Tôi quên nói cho mấy người biết thân phận của tôi rồi.” Khóe môi Đường Minh Hạo nhếch lên, trên mặt lại ngập tràn nụ cười, nụ cười kia đáng yêu đến thế, hồn nhiên đến thế.
Mấy người nhìn nụ cười trên mặt Đường Minh Hạo, đều có chút chói mắt, đứa bé này cười rộ lên thật sự rất đẹp, thật là đáng yên, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng tiểu ma đầu trước đó.
Nhưng mà, cậu nói cậu quên nói cho bọn họ biết thân phận của mình.