Chương 2392
Cho nên bọn họ cũng không biết chuyện cậu ba Nguyễn có con!!
“Đúng thế, nhà họ Đường sao lại có đứa bé nhỏ như vậy chứ? Đây rốt cuộc là con ai vậy?”
“Sẽ không là Đường Vân Thành sinh đôi chứ?” Có người nửa thật nửa giả mà cười cười.
“Bà Đường cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, rất không có khả năng đâu? Hơn nữa nếu như Đường Vân Thành sinh đôi, chắc chắn việc này đã sớm được truyền ra ngoài rồi, không có khả năng che giấu, dù sao đây chính là chuyện vui lớn mà.”
“Đó có phải con riêng của Đường Lăng không?”
“Rất có thể là vậy, Đường Lăng cũng ba mươi tuổi rồi, đứa nhỏ này nhìn cũng khoảng năm tuôti, tuổi tác trên dưới phù hợp.”
Mấy người đều cảm giác khả năng này là lớn nhất.
“Vì sao nhất định phải là con riêng của Đường Lăng, vì sao không phải là cô cả nhà họ Đường chứ, tuổi tác của cô cả nhà họ Đường cũng phù hợp đó.” Có người yếu ớt đưa ra ý kiến khác biệt của chính mình.
“Anh muốn chết sao? Nếu thật sự là con của cô cả nhà họ Đường, lão đại còn không điên ngay à?”
“Anh thật là dũng cảm……”
“Đó cũng có thể là con của cô cả nhà họ Đường với lão đại của chúng ta mà, đứa bé kia lớn lên……” Người kia theo bản năng nhỏ giọng kháng nghị.
Người kia muốn nói dáng vẻ của đứa bé giống lão đại, chỉ là dù sao đây cũng là điều khiển giám sát, mà trong hành lang ánh sáng rất tối, hình ảnh nhìn không đặc biệt, huống chi giờ phút này bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn đeo cặp kính râm nữa.
Nghe được người kia nói, trong nháy mắt mấy người đều trầm mặc, sau đó anh nhìn vào tôi, tôi nhìn vào anh, mỗi người đều mang một vẻ mặt hoảng sợ.
Sẽ không là thật chứ?
“Các người đều nghĩ gì thế? Cô cả nhà họ Đường chính là cô cả nhà họ Ôn, lão đại với cô cả nhà họ Ôn mới kết hôn mấy tháng trước, thời gian cô cả nhà họ Ôn quen biết với lão đại tổng cộng cũng còn chưa tới nửa năm, làm sao lại sinh ra đứa con lớn như vậy, cho nên chắc chắn đứa bé này không phải của lão đại với cô Đường đâu.”
“Đúng đúng, chắc chắn không phải là cô cả nhà họ Đường rồi, đoán chừng chính là Đường Lăng đó.”
“Đương nhiên, cũng có thể là khách nhỏ của nhà họ Đường.”
“Các người đừng thảo luận vấn đề đứa bé nữa, đừng quên chuyện chính, chuyện chính của chúng ta là tìm Đường Minh Hạo.”
“Đúng, đúng, tìm Đường Minh Hạo, nhanh chóng tìm ra Đường Minh Hạo.”
“Cục cưng Minh Hạo, cuối cùng con cũng chịu ra khỏi phòng rồi.” Người khống chế điều khiển giám sát vừa chuyển hình ảnh qua nơi khác, đúng vào lúc này, Phạm My vừa vặn lên lầu, sau khi nhìn thấy Đường Minh Hạo, Phạm My lập tức cười đi tới.
Sau khi mấy người nghe được tiếng gọi cục cưng Minh Hạo kia cũng hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời cả đám giống như bị điểm huyệt trong nháy mắt, đều cứng đờ bất động.
Bọn họ vừa mới nghe được cái gì? Cục cưng Minh Hạo?
Là Đường Minh Hạo kia sao?
Là Đường Minh Hạo mà lão đại muốn bọn họ tìm sao?
Thế nhưng cục cưng Minh Hạo là cái quỷ gì?