Chương 2381
Lúc Tư Đồ Không trở lại biệt thự, Liễu Ảnh đang một mình ngồi trên sô pha. Từ hướng của Tư Đồ Không chỉ có thể nhìn thấy lưng cô, không biết cô đang nhìn cái gì, cũng không biết trên mặt cô có biểu hiện như thế nào.
Tư Đồ Không nhìn thấy bóng lưng hơi run rẩy của cô, động tác theo bản năng cũng dừng lại. Giờ khắc này, bóng dáng cô một mình ngồi trên sô pha khiến người ta cảm thấy một loại cô đơn, tĩnh mịch, tựa hồ như một đóa hoa đã nở rộ. Cánh hoa tuy chưa rơi, lại tựa hồ như như đang phân tán bốn phía, mỗi cánh hoa đều cô độc mà tồn tại.
Tất cả đồ trong phòng so với lúc anh đi đều không thay đổi, ngay cả bát đũa trên bàn ăn cô cũng không đụng vào. Trước đây anh có thuê người giúp việc, thế nhưng cô không muốn bị người khác làm phiền liền từ chối. Bình thường cô là người trực tiếp dọn dẹp căn phòng này.
Bình thường lúc ở nhà, cô là một người rất siêng năng, chăm chỉ. Đối với loại tình huống này, cô sẽ sớm dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ.
Tư Đồ Không đứng ở cửa, nhìn bóng lưng của cô , đột nhiên cảm giác được một loại ngột ngạt, nặng nề, đó là một loại tựa hồ có thể làm cho anh nghẹt thở.
Anh biết cô muốn rời đi, không muốn ở bên cạnh anh. Anh biết nếu bắt ép cô, cô sẽ không vui.
Thế nhưng bộ dạng lúc này của cô vẫn làm cho anh trong lòng chấn động, tựa hồ như có thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim của anh.
Khoảnh khắc đó, anh vậy mà có chút sợ hãi đi tới.
Tuy rằng tiếng mở cửa không lớn, thế nhưng khoảnh khắc cô ngồi một bên yên tĩnh, trong phòng đặc biệt yên lặng. Thật ra cô có thể nghe thấy nhưng cô rõ ràng chẳng nhận ra được.
Không biết cô đang suy nghĩ gì?
Ở bên cạnh anh làm cho cô cảm thấy ngột ngạt như vậy sao? Không vui như vậy sao?
Cứ coi là như vậy đi, anh cũng không muốn để cô đi.
Anh sợ một khi cô rời đi, anh sẽ mất cô mãi mãi.
Tư Đồ Không âm thầm thở một hơi, sau đó cất bước tiến về phía cô. Lần này Tư Đồ Không cố ý dậm mạnh chân, tạo ra tiếng động khá lớn. Tuy nhiên, Liễu Ảnh ngồi trên sô pha vẫn yên tĩnh như cũ, không có chút phản ứng, hiển nhiên cô vẫn chưa phát hiện ra anh.
Con ngươi của Tư Đồ Không hơi sa sầm, trong lòng càng lúc càng ngột ngạt rõ ràng hơn.
Cho đến tận khi Tư Đồ Không đi đến phía sau cô, cô cũng chưa nhận ra.
Tư Đồ Không đứng sau lưng cô, nhìn thấy trong tay cô không cầm cái gì, cũng không có gì để xem, cô đang ngẩn người.
Cô đang ngây người ra, dường như muốn bộc lộ ra tất cả sự cô độc của bản thân, cự tuyệt tất cả mọi người bên ngoài.
“Đang nghĩ gì vậy?”, Tư Đồ Không đè nén ngột ngạt trong lòng, chậm rãi lên tiếng. Giọng của anh không to lắm, trong ngữ khí còn có mấy phần cẩn thận, tựa như sợ sẽ dọa cô.
Liễu Ảnh rõ ràng hoảng sợ, cô nhanh chóng quay đầu, lúc nhìn thấy Tư Đồ Không, đôi mắt cứ nheo lại, cứ như vậy nhìn anh. Cô không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
Không biết là chưa hồi phục tinh thần hay chỉ là ảo giác của cô.
“Sao lại ngây người vậy?” Tư Đồ Không đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e trán cô một hồi, khóe môi anh khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười. Thế nhưng chỉ tự anh biết trong lòng mình là sự đau khổ.
“Sao anh lại trở về?”, Liễu Ảnh lúc này mới gần như hồi thần, dường như mới ý thức được người đứng sau lưng cô là Tư Đồ Không, không phải là ảo giác của cô, có điều, cô vẫn còn có chút bất ngờ, Tư Đồ Không vừa mới vừa đi, tại sao lại về rồi?