Chương 2379
Cho nên anh ta hy vọng những tin tức liên quan đến chuyện kết hôn của anh ta và Mục Sở Sở kết nhanh chóng kết thúc, mẹ đã nói sẽ xử lý, vì vậy anh ta gọi đến thúc giục bà Tư Đồ.
Mẹ gây ra chuyện này, hơn nữa mẹ ra mặt giải quyết chuyện này thì đơn giản và dễ dàng hơn nhiều so với anh ta.
“Sao con đột nhiên vội vàng như vậy?” Giọng của bà Tư Đồ vẫn dịu dàng: “Có phải cô gái mà con thích tức giận đúng không?”
Tư Đồ Không nghĩ đến phản ứng của Liễu Ảnh nhìn thấy những tin tức đó thì trong lòng không nhịn được buồn bực, nhưng hiện tại bà Tư Đồ hỏi như vậy, anh ta thuận theo lời bà Tư Đồ nói, thấp giọng lên tiếng.
“Cô gái người ta tức giận cũng bình thường, chuyện này là do mẹ gây ra nên con yên tâm đi, mẹ sẽ nhanh chóng giải quyết, sẽ không làm cho cô gái con thích hiểu lầm con đâu.” Bà Tư Đồ nói những lời này đều nghĩ cho Tư Đồ Không, vô cùng hiểu lòng người.
“Vâng.” Tư Đồ Không nghe bà Tư Đồ nói thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta hiểu rõ mẹ mình, nếu mẹ đã nói mau chóng giải quyết thì chắc chắn sẽ nhanh chóng giải quyết.
Cho dù mẹ có gây ra chuyện này hay không, cho dù lúc trước mục đích của mẹ là gì, hiện tại mẹ đã đồng ý giải quyết thì chuyện này sẽ không sao.
“Đúng rồi, con thật sự không định đưa cô gái con thích về cho mẹ gặp sao?” Bà Tư Đồ rất tự nhiên lại hỏi một câu, câu này cũng không có vấn đề gì, mẹ muốn nhìn thấy cô gái mà con trai mình thích là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa mẹ chủ động muốn gặp cô gái kia cũng chứng tỏ rất coi trọng chuyện này.
“Nếu có cơ hội thích hợp thì con sẽ đưa cô ấy đến gặp mẹ.” Lần này Tư Đồ Không không từ chối, nhưng anh ta cũng không đồng ý.
Thứ gọi là cơ hội thích hợp để lại rất nhiều không gian và thời gian cho nhau.
“Được rồi, được rồi, tùy con, tùy con thôi, con muốn đưa cô bé về lúc nào thì đưa, mẹ không ép con, tránh dọa sợ cô gái con thích bỏ chạy, con trai của mẹ khó khăn lắm mới thích một người, nếu mẹ dọa người ta bỏ chạy thì không phải con trai mẹ sẽ liều mạng với mẹ sao?” Bà Tư Đồ ở bên kia nửa thật nửa giả cười nói.
“Cô ấy không dễ bị dọa sợ đâu.” Tư Đồ Không nghĩ đến biểu hiện của Liễu Ảnh thì bản năng nói một câu, dọa cô bỏ chạy sao? Cô cũng không phải là người nhát gan như thế.
“Vậy thì không thể tốt hơn.” Bà Tư Đồ ở bên kia cười cười: “Con không chịu đưa cô gái người ta về thì thôi, vậy khi nào con về nhà ăn cơm với mẹ?”
Bà Tư Đồ dừng một chút, không đợi Tư Đồ Không trả lời, bà lại nói: “Ngày mai là kỷ niệm ngày kết hôn của ba mẹ, ba con không còn nữa, ngày mai chỉ có một mình mẹ, hay là ngày mai con về nhà ăn cơm với mẹ đi.”
Trong giọng nói của Bà Tư Đồ mang theo sự nhớ nhung và thương cảm, làm cho người nghe không đành lòng.
Tư Đồ Không nghe Bà Tư Đồ nói thì trên mặt có chút đau xót, ba đã qua đời rất nhiều năm, mấy năm nay mẹ chỉ có một mình, ngày mai còn là kỷ niệm ngày kết hôn của ba mẹ, một mình mẹ chắc chắn sẽ rất buồn.
“Được, trưa mai con sẽ về nhà ăn cơm.” Tư Đồ Không thật sự không đành lòng từ chối, nhưng Tư Đồ Không đồng ý về nhà vào buổi trưa, anh ta nghĩ với năng lực của mẹ thì trước tối ngày mai đã có thể giải quyết xong chuyện kia.
Sau khi chuyện kia được giải quyết thì buổi tối anh ta sẽ đưa Liễu Ảnh ra ngoài ăn cơm.
“Được, được, được.” Bà Tư Đồ liên tục nói ba chữ được, có thể thấy được lúc này bà vui vẻ thế nào: “Bây giờ mẹ sẽ nói với thím Lưu để chuẩn bị.”
“Vâng.” Tư Đồ Không nghe mẹ vui vẻ thì sắc mặt cũng dịu xuống rất nhiều, giọng nói hơi nhẹ nhàng.