Chương 217
Tình huống gì vậy chứ?
Cô cứ như vậy mà cúp điện thoại?
Cô gọi điện thoại đến không phải là để kiểm điểm hay sao? Kiểm điểm của cô đâu chứ? Kiểm điểm của cô đâu chứ?
Ngay cả một chữ liên quan đến chuyện này mà cũng không nói liền cúp điện thoại là có ý gì đây?
Lúc nãy cô mới nói cái gì với anh chứ, muốn đi mua sắm à?
Lúc này cô đã nói cho anh biết là cô muốn đi mua sắm?
Đi mua sắm? Cho nên, cô không hề ý thức được mình đã phạm sai lầm chút nào?
Cô thật sự đi à? Thật sự đi rồi!
Bàn tay đang cầm điện thoại di động của cậu ba Nguyễn nắm chặt, nắm chặt lại, lần này điện thoại đã thật sự bị anh bóp cho thay hình đổi dạng.
Giờ phút này, toàn bộ khuôn mặt của cậu ba Nguyễn đã âm trầm, nhìn thấy cực kỳ dọa người.
Thư ký Lưu nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc nhà mình mà khóe môi nhịn không được lại kéo ra!
Mặc dù giờ phút này tổng giám đốc có dáng vẻ rất đáng sợ, rất khủng bố, nhưng mà thư ký Lưu lại nhịn không được mà muốn cười!
Cho anh làm giá, cho anh làm giá, cái này có thể trách ai được đây?
Bà chủ cũng đã chủ động gọi điện thoại đến cầu hòa, anh còn hục hặc, còn kiêu ngạo?
Tự mình tìm đường chết, có trách được người khác đâu?
Đáng đời!
Nhưng mà vào lúc này, hai mắt của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên lại xoay qua nhìn về phía thư ký Lưu.
Động tác của Nguyễn Hạo Thần quá bất ngờ, trong lúc nhất thời thư ký Lưu cũng chưa thu hồi được biểu cảm ở trên mặt của mình, cứ như vậy mà bị Nguyễn Hạo Thần bắt quả tang!
Sau đó, thư ký Lưu một giây trước còn đang cười trên nỗi đau của người khác, một giây sau đã nhận phải bi kịch…
“Thông báo cho mọi người lập tức họp ngay.” Cậu ba Nguyễn liếc nhìn thư ký Lưu một chút, sau đó rất kiên định mà làm cho cái cớ lúc nãy trở thành hiện thực, anh tùy hứng như thế đó, ai bảo anh là lão đại chứ?
Thư ký Lưu: “…”
Mấy giờ rồi? Đều đã tan làm hết rồi, mọi người cũng đã đi, anh ta đi đâu để kêu người đến họp chứ?
“Tổng giám đốc, đã ta làm rồi.” Thư ký Lưu kiên trì trả lời một câu, ở Nguyễn thị, mỗi lần họp hội đều sẽ sắp xếp sớm,thông báo sớm, cuộc họp mà tổng giám đốc tham gia phải kỹ càng, mọi chuyện phải chu toàn.
Hiện tại tổng giám đốc đột nhiên lại muốn họp, đây không phải là cố ý làm khó anh ta sao?
“Ý của cậu là cuộc họp này không thể tiến hành được à?” Khóe mắt của cậu ba Nguyễn nhướng lên, trong đôi mắt liếc xéo thư ký Lưu đã biến mất tất cả các cảm xúc lúc nãy, lại nhìn không ra nữa điểm gợn sóng.
Mặc dù giọng nói lúc này của anh rất thấp, lại bình thản giống như ngày thường, phân biệt không ra được có nhiều khác lạ.
Dường như là những chuyện lúc nãy đều chưa từng xảy ra…
“Tôi lập tức đi thông báo họp ngay.” Thư ký Lưu run rẩy một chút, không dám tiếp tục nói cái gì nữa.
Anh ta cảm giác dáng vẻ bình tĩnh giờ phút này của tổng giám đốc mình còn dọa người hơn so với phẫn nộ lúc nãy.