Chương 2359
Buổi sáng anh thức dậy sớm hơn, mất hơn nửa ngày, chuẩn bị đồ ăn phong phú, kết quả, cô nói đây là cơm chia tay.
Nếu không phải giờ phút này anh hết sức kiềm chế, nói với bản thân phải tỉnh táo hơn, anh thật sự có thể bóp chết cô.
Tư Đồ Không không nói gì thêm, mà cầm bát đũa lên, cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm.
Liễu Ảnh không nói gì, cũng yên lặng ăn cơm.
Tâm trạng của Liễu Ảnh lúc này không đặt trong việc dùng cơm, cho nên cũng không có cảm nhận mùi vị của đồ ăn, chỉ là anh làm đồ ăn cũng không khó ăn.
Khi hai người ở chung với nhau hiếm khi yên tĩnh như vậy, ôn hòa như vậy.
Bọn họ ở bên nhau năm năm, dường như cũng hai người chưa từng cùng nhau yên tĩnh ăn một bữa cơm, Tư Đồ Không ăn rất chậm, Liễu Ảnh vốn ăn ít, rất nhanh cô ăn xong rồi.
Chỉ là sau khi cô ăn xong, cũng không rời đi, mà là yên tĩnh chờ anh, chờ anh ăn xong.
Gấp đi nữa cũng không gấp một chút thời gian này.
Tư Đồ Không biết cô đang đợi anh, Tư Đồ Không cũng biết, chờ anh ăn cơm xong, cô nhất định sẽ nói rời đi.
Dù sao vali hành lý cô cũng đã thu dọn xong.
Anh sớm đã nghĩ đến sẽ là như vậy, dù sao ngày hôm qua cô cũng đã nói rất rõ ràng, thái độ cũng rất kiên quyết.
Cô nói cô hôm nay sẽ rời đi! !
Buổi sáng anh dậy rất sớm, chú tâm làm bữa cơm này, khi anh trở về phòng lại thấy cô đang thu thập hành lý, chuẩn bị rời đi.
Không có người nào có thể hiểu tâm trạng của anh lúc đó! !
Nhưng anh vẫn nhịn, anh dẫn cô xuống ăn cơm.
Anh không hy vọng xa vời cô sẽ cảm động cái gì, anh chẳng qua là hy vọng, cô có thể có thể thấy anh làm vì cô, chỉ hy vọng, cô có thể không nỡ.
Nhưng hiển nhiên không có, một chút cũng không có! !
Tư Đồ Không thật hy vọng bữa cơm này vĩnh viễn không kết thúc.
Nhưng anh ăn chậm thế nào đi nữa, vẫn sẽ ăn no, hơn nữa thời gian ăn cơm cũng không thể nào quá dài…
Rốt cục anh vẫn phải dừng lại động tác, để bát đũa xuống.
“Anh ăn xong rồi.” Liễu Ảnh nhìn anh, nhẹ nhàng cười một tiếng, cô cảm thấy tất cả đều phải kết thúc rồi, anh còn chú tâm làm cơm chia tay, chắc anh muốn bên nhau vui vẻ, chia tay vui vẻ.
Cô cũng hy vọng hai người bọn họ có thể bên nhau vui vẻ, chia tay vui vẻ, coi như sau này không gặp mặt lại, dĩ nhiên, sau này khẳng định cũng không có khả năng là bạn, nhưng cũng không cần làm quá căng.
“Ừ.” Tư Đồ Không nhìn cô, khe khẽ gật đầu, nhìn nụ cười trên mặt cô giờ phút này, anh cảm thấy vô cùng nhức mắt, đâm vào lòng anh rất đau.
Cô đi theo bên người anh năm năm, rất ít khi cười, coi như là cười, nhìn cũng miễn cưỡng, nhưng giờ khắc này cô cười rất đẹp, rất buông lỏng, cũng có thể nhìn ra cô thật sự vui vẻ!
Anh biết, cô đều là vì sắp rời đi.
Rời khỏi anh, cô sẽ rất thoải mái, cô sẽ rất cao hứng, cô sẽ rất vui vẻ.
Nhưng anh mất hứng, anh không vui !
Rất không vui!
“Em phải đi.” Thấy anh không nói gì nhiều, hơn nữa anh hình như cũng không định nói thêm cái gì, Liễu Ảnh đứng lên.
Tư Đồ Không ngước mắt, nhìn cô, môi của anh hơi giật giật, nhưng như cũ không nói gì.
Liễu Ảnh đã xoay người, lên lầu, đi lấy vali hành lý rồi.
Con ngươi anh vẫn luôn dõi theo cô, vẫn đi theo bước chân cô, từ khi cô lên câu thang, thẳng đến khi cô vào phòng.
Bóng người của cô đã biến mất, nhưng một đôi tròng mắt của anh vẫn thẳng tắp nhìn như cũ, ánh mắt nháy mắt cũng không nháy một cái…